Livestream Coi Bói: Bà Cô Huyền Học Chỉ Mê Kiếm Tiền

Chương 19: Cố Ninh nghiện chơi Puzzle Wings

Cố Ninh vừa bước vào Quỷ Vực đã bị một ánh mắt hờn giận khóa lại.

“Ấy, sao vậy?”

Cố Ninh bị Tề Lâm nhìn chằm chằm có hơi chột da, xấu hổ quay đầu hỏi.

“Bà cô ơi, cô cuối cùng cũng quay về rồi. Hu hu…”

Tề Lâm uất ức bật khóc. Nếu bà cô không quay về thì người đàn ông đó thật sự sẽ phá tan nơi này mất. Nhưng còn may là có cô nhóc kia ra sức ngăn cản.

“Cô sợ gì chứ? Tôi đã cường hóa Quỷ Vực rồi, anh ta không phá được đâu. Cô và các chị em của cô yên tâm đợi đến hai mươi bốn giờ đi.”

Cố Ninh nói rồi tìm cái ghế dựa ngồi xuống ở góc tầng hai.

“Đại sư, cô không định đi xuống tìm họ à?”

Tề Lâm tò mò hỏi.

“Nếu bây giờ tôi đi xuống dưới tìm họ sẽ bị nghi ngờ ngay. À phải rồi, cô đưa cái vòng ngọc kia cho tôi đi.”

Tề Lâm nhanh nhẹn lấy cái vòng ngọc ấy ra.

Cố Ninh không nhìn lấy một cái đã đeo vòng ngọc vào cổ tay trái của mình, sau đó tiếp tục chơi game của cô.

“Vậy… Tôi đi trốn trước nhé bà cô.”

Tề Lâm thấy dáng vẻ Cố Ninh nhàn tản như vậy nên cô ta cũng thả lỏng bản thân. Cô ta nhận ra người đàn ông kia đã tìm được đường lên tầng hai, vì vậy cô ta nhanh chóng che giấu hơi thở. Dù sao có bà cô ở đây, cô ta cảm thấy người đàn ông đó không còn đáng sợ nữa.

Ngay khi Tề Lâm biến mất, từng tiếng bước chân lên cầu thang vang lên.

Người đàn ông kia và An Lê đi đầu, Lục Thần thì đi theo đằng sau An Lê.

Chỉ có ba người họ đi lên. Lúc họ vừa bước lên đã nghe thấy âm thanh thánh thót trong game vang dội.

“Bonus time!”

Người đàn ông kia: “...”

An Lê: “...”

Lục Thần: “...”

Ánh mắt ba người đồng loạt nhìn về phía thiếu nữ đang lười nhác tựa vào ghế dựa ở góc tầng hai.

Thiếu nữ kia cúi đầu, vẻ mặt tập trung cúi đầu chơi điện thoại, có vẻ như là không nhìn thấy ba người họ.

“Cố Ninh, thật may là em không sao hết!”

Lục Thần phản ứng trước, lập tức muốn chạy đến hỏi han Cố Ninh nhưng bị An Lê kéo lại.

“Từ từ, lỡ đâu đó không phải là bạn của anh thì sao? Ma ở Quỷ Vực này rất thông minh, rất có thể sẽ biến thành người quen của chúng ta.”

“Ha ha, cô gặp qua ma biết chơi game bao giờ chưa?”

Lục Thần bật ngược lại. Sau đó anh ta hất bay bàn tay An Lê đang ngăn cản anh ta ra, chạy thẳng đến chỗ Cố Ninh.

“Sao vậy? Mọi người giải quyết xong hết chưa? Tôi có thể ra ngoài không?”

Cố Ninh vờ như không biết gì nhìn Lục Thần.

Lục Thần nhìn thấy là Cố Ninh thât, hơn nữa trông cô ấy không sao sao cả làm anh ta suýt nữa bật khóc.

“Thật may là em không sao hết. Tôi ở tầng dưới không tìm thấy em, hỏi những người khác họ cũng nói không thấy em đâu, làm tôi cứ tưởng em gặp chuyện rồi.”

“Hu hu hu, làm tôi lo chết mất…”

Lục Thần như cô vợ nhỏ khóc hu hu dọa Cố Ninh và An Lê sốc ngất.

Cố Ninh đột nhiên đứng dậy mà lùi xa vài bước, ghét bỏ liếc nhìn Lục Thần, mỉa mai không chút thương tiếc.

“Anh câm miệng đi. Đàn ông đàn ang vậy mà họ con gái khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì không.”

Lục Thần bị Cố Ninh mắng như vậy, chớp mắt ngừng khóc, đổi về dáng vẻ ôn hòa mà lúng túng biện hộ.

“Khụ khụ, không phải là do tôi lo cho em sao. Được rồi, các người đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi nữa, nhanh nghĩ cách thoát khỏi đây đi.”

Anh ta không muốn ở đây nữa, đêm nay gặp quá nhiều chuyện đen đủi rồi.

An Lê nhìn Lục Thần, bất lực lắc lắc đầu. Thằng cha này hết thuốc chữa rồi. Cô ta đi đến trước mặt Cố Ninh, tò mò hỏi.

“Cô lên tầng hai bằng cách nào?”

“Tôi à. Tôi đi theo người đàn ông kia lên đó. Cứ tưởng anh ta biết đường thoát khỏi đây, kết quả vừa mới bước lên thì ông ta đã bị một ma nữ mặc sườn xám gϊếŧ chết rồi.”

Cố Ninh chỉ chỉ Trương Trung nằm bên cạnh, sắc mặt bình thường nói.

“Vậy tại sao cô lại không bị gì hết?”

Người đàn ông híp mắt nhìn Cố Ninh. Nếu nói An Lê là một cô nhóc thú vị thì cô gái trước mắt này lại có một loại cảm giác thần bí không thể nhìn thấu.

“Tôi sao, tôi có cái này.” Cố Ninh đưa tay trái ra, chiếc vòng ngọc lập tức xuất hiện trước mắt ba người.

“Cái này!”

Người đàn ông và An Lê đứng hình khi nhìn thấy chiếc vòng ngọc kia.

“Đây là cái gì vậy?”

Chỉ có Lục Thần cái gì cũng không hiểu tò mò hỏi. Không phải chỉ là một chiếc vòng ngọc thôi sao? Có gì ngạc nhiên dữ vậy?

“Đây là pháp khí phòng ngự cấp sáu! Cô cô!”

An Lê kinh sợ đến mức sắp không thể nói thành lời.

“Đến cùng cô là ai?”

Người đàn ông nhìn chiếc vòng ngọc kia, sau đó ẩn ý nhìn Cố Ninh. Sau một lúc im lặng mới dò hỏi.

“Chiếc vòng ngọc này là người lớn trong nhà cho tôi, tôi cũng không biết đây là cái gì, chỉ nghe họ nói là có thể bảo vệ bản thân thôi.”

Cố Ninh nghiêm trang nhìn hai người họ giải thích, không chút đỏ mặt.

An Lê và người đàn ông kia thấy Cố Ninh nghiêm túc trả lời, dáng vẻ không giống như nói dối nên cũng tin.

Nhưng mà trong lòng họ cũng rất khϊếp sợ, đều đang nghi ngờ gia tộc đằng sau cô gái này đến cùng là to lớn ra sao. Hiện tại ngay cả tứ đại gia tộc ở Thủ Đô đều không thể tiện tay lấy ra một cái pháp khí cấp sáu đâu.

“Cô họ Cố, nhưng Thủ Đô không có gia tộc nào họ Cố cả.”

Người đàn ông mím môi, biểu cảm phức tạp nhìn Cố Ninh nói.

“Ồ.”

Cố Ninh không đáp lời người đàn ông kia mà nhìn An Lê, cười nói.

“Bây giờ là lúc hỏi mấy việc này sao? Không phải các người nói muốn tìm cách thoát khỏi đây à?”

“Năng lực của tôi không đủ, nhưng anh ta thì có thể.”

An Lê thấy Cố Ninh dùng ánh mắt chờ mong nhìn bản thân, hơi xấu hổ sờ sờ ót của mình.

Cô ta quay đầu hỏi người đàn ông kia.

“Anh có thể cứu chúng tôi ra ngoài không?”

“Cô nghĩ tôi vào đây làm gì?”

Người đàn ông hỏi cạn lời phản dame.

“Cũng phải ha. Bộ phận Đặc Biệt này của các anh là phụ trách những sự việc siêu nhiên như thế này mà.”

An Lê đột nhiên nhớ tới người đàn ông này thuộc Bộ phận Đặc Biệt. Một cơ quan đặc biệt do nhà nước tổ chức, chuyên môn phụ trách những sự kiện siêu nhiên như thế này.

“Vậy xin nhờ anh đây rồi.”

Cố Ninh gật đầu với người đàn ông kia, lễ phép nói.

“Tôi tên là Thẩm Minh Vũ.”

Ánh mắt Thẩm Minh Vũ nhìn chằm chằm Cố Ninh. Anh ta cứ có cảm giác cô gái này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Này này này, dù anh là người của nhà nước đi nữa nhưng anh cứ nhìn chằm chằm vào bạn của tôi mãi không hay đâu.”

Lục Thần đứng bên cạnh thấy đôi mắt Thẩm Minh Vũ cứ nhìn chằm Cố Ninh, nháy mắt nghĩ rằng không lẽ thằng chó này cũng để mắt đến Cố Ninh à.

“Ha ha…”

Thẩm Minh Vũ thu hồi tầm mắt, bất ngờ nhìn lên trần nhà tầng hai, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.