Livestream Coi Bói: Bà Cô Huyền Học Chỉ Mê Kiếm Tiền

Chương 14: Đi lên tầng hai

“Thật là, con mẹ nó chứ, không ngờ quán lẩu này lại dùng tim người nấu. Buồn nôn chết tôi mất. May là hôm nay tôi mới đến đây ăn thử lần đầu, ọe…”

“Ông đây đến ăn cả chục lần rồi, thế mà thứ tôi ăn lại là… Đệch!”

Có vài người hôm nay mới đến để ăn thử hoặc chưa động đũa còn đỡ, nhưng những khách quen thường xuyên đến ăn nôn như chết đi sống lại vậy.

“Ông chủ của cô đâu? Hôm nay tôi phải đánh chết ông ta.”

Nhân viên phục vụ lắc đầu, cô ấy cũng không chú ý.

“Trốn rồi? Chuyện do ông ta gây ra mà ông ta dám trốn hả?”

Thoắt cái mọi người đã giận điên, nhưng bây giờ hết cách vì họ chẳng thể thoát khỏi đây.

“Ông ta chưa trốn. Ban.. Ban nãy cháu thấy có một đôi tay trắng toát lôi ông ta lên tầng hai…”

Bỗng nhiên một cô bé giơ tay, run rẩy cất tiếng.

“Tầng hai?”

An Lê nhìn về chỗ cầu thang tối đen dẫn lên tầng hai, một sự sợ hãi không tên nhen nhóm trong lòng cô ta.

Cô ta hơi thiếu tự tin, con quỷ Máu Xanh kia chắc chắn đang ở tầng hai, với khả năng của cô ta làm sao đánh bại được nó.

“Quán lẩu của các người dám lấy máu tươi phụ nữ nấu lẩu, tởm chết mất thôi. Nhưng chuyện này liên quan gì tới việc chúng tôi bị nhốt ở đây chứ?”

“Các vị vẫn chưa hiểu à? Quán ăn này dùng mánh khóe phi pháp để lấy máu tươi của phụ nữ. Các vị cảm thấy những người phụ nữ đó còn sống được chắc?”

“Sau khi những người phụ nữ đó chết, oán khí không tiêu tan, họ trở thành ác ma và hình thành Quỷ Vực này. Những cái đầu người ban nãy chúng ta nhìn thấy chính là đầu của họ đó.”

An Lê nghiêm túc nhìn những người kia, cảm thấy hơi bực bội. Chuyện rõ như ban ngày còn hỏi, ngu chết đi được.

Tất cả mọi người nghe vậy thì hít sâu một hơi. Họ không ngờ quán ăn được trang hoàng đồ sộ thế này mà sau lưng lại làm ra những việc vô nhân đạo như vậy.

“Có phải đám phục vụ các người đã biết từ lâu rồi không? Tại sao lại không báo cảnh sát hả?”

Vài gã đàn ông cao to nóng nảy ban nãy đột nhiên nhìn sang những nhân viên phục vụ bằng ánh mắt hình viên đạn, hỏi.

“Chúng tôi không biết, chúng tôi chỉ mới đến làm việc vào kỳ nghỉ hè này thôi. Với cả chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm dọn bàn dọn dẹp vệ sinh, những việc khác làm sao biết được.”

Những nhân viên phục kia trông rất trẻ, các cô ấy cũng chỉ mới biết quán lẩu này ghê tởm đến vậy.

“À, phải rồi, tôi nhớ rằng ông chủ luôn cấm chúng tôi bước vào nhà kho sau bếp, chỉ có ông chủ và bếp trưởng mới được quyền đi vào. Chẳng lẽ thứ bên trong là…”

Một nhân viên phục vụ khác đứng ra bổ sung thêm thông tin, ánh mắt nhìn về hướng nhà bếp đầy sự hoảng loạn.

“Nhà bếp ở đâu? Dẫn tôi đi xem xem.”

An Lê nghĩ ngợi một lúc rồi dự định đi xem thử.

“Ở ngay bên kia, ở tầng một.”

Nhân viên phục vụ chỉ về phía bên trái. Tuy toàn bộ quán lẩu đều bị ánh sáng đỏ quỷ dị bao trùm nhưng vẫn thấy rõ dòng chữ “Nơi quan trọng sau bếp, không phận sự miễn vào”.

“Mọi người đứng đây đợi tôi, tôi vào xem sao.”

An Lê dặn dò mọi người một câu, đang định đi về phía nhà bếp thì quay sang hỏi Cố Ninh.

“Xin hỏi cô có muốn đi cùng tôi không?”

“Tôi không đi đâu, tôi sợ tối nên chắc tôi sẽ ở đây đợi cùng mọi người. À đúng rồi, anh bạn bên cạnh tôi nói muốn đi theo cô. Cô dẫn anh ta theo cùng đi.”

An Lê nhướng mày. Cô ta không rõ Cố Ninh đang nghĩ gì. Cô ấy chắc hẳn có đủ thực lực để rời khỏi đây, nhưng tại sao đối phương không hề có dự định ra tay xử lý nhỉ?

Chẳng lẽ là cô ta đoán sai? Đối phương cũng không mạnh đến vậy mà chỉ là do mệnh cách của cô ấy đặc biệt nên mình không xem được tướng của cô ấy?

“Vậy anh đi theo tôi đi.”

An Lê cúi đầu suy nghĩ chốc lát, không ép Cố Ninh đi cùng nữa mà chuyển tầm mắt sang Lục Thần đang há hốc mồm bên cạnh kia.

“Tôi…”

“Đi đi, tôi tin tưởng anh đó, đồng chí Tiểu Lục.”

Lục Thần còn chưa nói dứt câu đã bị Cố Ninh đẩy thẳng ra ngoài.

Anh ta cạn lời, việc đã đến nước này rồi, nếu nói không đi trước mặt nhiều người như vậy thì chắc anh ta phải tìm cái hố chui vào mất. Đi thì đi, dù sao anh ta thấy cái cô gái tên An Lê này rất giỏi, chắc hẳn bản thân sẽ an toàn nhỉ.

Cứ như vậy, Lục Thần và An Lê cùng nhau đi về phía nhà bếp.

Cố Ninh chăm chú nhìn bóng lưng hai người vừa rời đi kia, khóe môi hơi cong. Chuẩn bị có trò hay để xem rồi.

Cô nhân lúc mọi người không chú ý, lén lút lẻn đến chỗ cầu thang để lên tầng hai.

Lúc này có một gã đàn ông trung niên theo dõi Cố Ninh từ lâu, thấy cô đi về phía tầng hai cũng lẳng lặng bám theo.

Đến tầng hai, Cố Ninh đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn ra sau, lạnh nhạt nói.

“Ông đúng là không sợ chết, lại còn dám theo lên đây à?”

“Rốt cuộc cô là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là ông không sợ những ma nữ này tới tìm ông đòi mạng à?”

Gã đàn ông trung niên kia hơi ngập ngừng, lẽ nào cô ta biết được gì sao?

“Có phải ông đang rất tò mò tại sao tôi biết đúng không?”

“Tôi cũng chẳng ngại bật mí cho ông biết. Tôi không chỉ biết ma nữ ở đây có quan hệ với ông mà còn biết trên người của ông có một món pháp khí cao cấp, đám ma nữ đó không thể tiếp cận ông nên ông mới không sợ, vì vậy ban nãy chưa hề ra tay.”

Cố Ninh xoay người, mỉm cười nhìn gã đàn ông trung niên kia.

Hoàn cảnh ở tầng một và tầng hai khác nhau. Tầng một là bị ánh sáng đỏ quỷ dị bao trùm, tầng hai thì tối tăm hệt như vực sâu không đáy.

Nhưng Cố Ninh vẫn khóa chặt ánh mắt vào gã đàn ông đó.

Gã đàn ông trung niên ấy thấy Cố Ninh vạch trần mình thì dứt khoát xả vai, hừ lạnh nói với Cố Ninh.

“Thế gì sao. Đám ma nữ đó không gϊếŧ được tao. Hôm nay tao định đến xem thử phong ấn, nào ngờ phong ấn không thể áp chế được oán khí nơi đây.”

“Ha ha, ông và ông chủ nơi này hợp tác gϊếŧ chết không biết bao nhiêu phụ nữ vô tội suốt một trăm năm, đương nhiên là oán khí ngày càng tăng rồi. Chỉ một con sư tử đá chưa hoàn thiện có thể áp chế được sao?”

“Ông cảm thấy mình có pháp bảo thì các cô ấy không thể gϊếŧ ông được à?”

Cố Ninh nhìn gã đàn ông trung niên kia như thể nhìn một thằng hề đang nhảy nhót.

“Ha, nếu mấy con ả đó có thể gϊếŧ được tao thì sao không gϊếŧ ngay lúc Quỷ Vực mở đi. Đám bọn nó hoàn toàn không thể tiếp cận chứ đừng nói là làm gì tao! Ha ha ha ha!”

Gã đàn ông trung niên kia đắc ý cười ha hả, không hề quan tâm đến lời Cố Ninh nói.

“Ồ, hóa ra ông nghĩ như vậy.”

“Vậy ông cảm thấy tại sao tôi lại đi lên đây?”

Cố Ninh chuyển chủ đề, ánh mắt đầy ý cười nhìn chằm chằm gã ta, trong không gian tăm tối cứ như thợ săn đang dõi theo con mồi, làm gã đàn ông trung niên cảm nhận được một nỗi sợ không tên len lỏi trong tâm trí.