“Nghe lời anh nói này.” Hứa Thuần vỗ nhẹ vai cậu ấy, nhỏ nhẹ nói: “Em đã vài tháng không về nhà rồi, anh biết em thích hát, nhưng cũng không thể cứ ở đây suốt ngày được.”
Hứa Tẫn không quan tâm đến lời anh nói, mà quay đi, “Anh đi đi, nếu bị người ta nhận ra anh xuất hiện ở nơi này thì khó xử lắm, không đáng vì một đứa em vô dụng như em.”
Hứa Thuần hơi ngạc nhiên, mở to mắt: “Em đang nói gì vậy?”
Hứa Tẫn quay đầu nhìn cậu, “Có anh làm con trai khiến bố mẹ tự hào là đủ rồi, giống như bố nói, em chẳng có ích lợi gì, bây giờ em chỉ còn có ban nhạc này mà thôi.”
Hứa Thuần ngơ ngác một lúc, khi lấy lại tinh thần thì Hứa Tẫn đã đi xa.
Cậu hơi thất vọng lắc đầu, khuôn mặt điềm tĩnh ôn hòa hiếm khi lộ ra vẻ buồn bã.
Tạ Kiến Nguyên nghe em trai của Hứa Thuần đã rời đi, môi mỏng nhếch lên, dập tắt điếu thuốc, sau đó chống hai tay vào túi quần, tỏ vẻ vô tình bước ra.
“Tiền bối, anh đang làm gì ở đây?” Có vẻ Tạ Kiến Nguyên cũng không ngờ tới sẽ gặp Hứa Thuần ở đây, hơi ngạc nhiên nhướng mày.
Nghe thấy giọng nói này, cơ thể Hứa Thuần cứng đờ, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Tạ Kiến Nguyên?!
Làm sao lại gặp anh ở đây? Cậu đến quán bar để tìm người, còn anh đến làm gì? Trong giới chưa nghe nói anh có sở thích đi bar.
Quan trọng nhất, không biết anh có nghe thấy cuộc trò chuyện của cậu không, cậu không nghĩ mối quan hệ giữa họ bây giờ tốt đến mức có thể biết những chuyện gia đình của đối phương.
Tuy nhiên, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn người vừa xuất hiện, khuôn mặt nở nụ cười ấm áp hoàn hảo.
“Thật trùng hợp, không ngờ cậu lại xuất hiện ở đây.”
Ánh mắt Tạ Kiến Nguyên tối hơn, khóe môi nở nụ cười nhẹ: “Tiền bối đứng đây làm gì? Có chuyện gì xảy ra à?”
Trong lòng Hứa Thuần thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như lúc nãy anh không nghe thấy, “Không có gì.”
Tạ Kiến Nguyên cười mỉm tiếp tục nói: “Tiền bối muốn chơi cùng chúng tôi không?”
Hứa Thuần từ chối khéo léo: “Tôi không chơi đâu, các cậu chơi vui vẻ nhé.”
Tạ Kiến Nguyên ‘ừ’ một tiếng, dường như suy tư nhìn cậu, nửa đùa nửa thật nói: “Vậy tiền bối đến đây làm gì? Chẳng lẽ đến quán bar với mục đích khác?”
Hứa Thuần bối rối, câu này khiến cậu khá khó xử, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tạ Kiến Nguyên, sau đó thở dài nhận mệnh nói.
“Đi thôi.”
“Anh đồng ý rồi?” Tạ Kiến Nguyên trông rất vui mừng.
“Ừ, dẫn đường đi.”
Hứa Thuần theo Tạ Kiến Nguyên đi qua đám đông ồn ào, cuối cùng đến một chỗ ngồi yên tĩnh trong góc quán bar.
“Giới thiệu một chút, đây là tiền bối trong giới của tôi, Hứa Thuần.”
Tạ Kiến Nguyên cười giới thiệu với một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng Hứa Thuần hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn tiến lại định lịch sự bắt tay.
Nhưng khi cậu bước tới nhìn rõ khuôn mặt của người đó, con ngươi co rụt, sắc mặt lập tức trắng bệch, như thể mất hết máu trong giây lát.
“Xin chào, gặp lại rồi, tôi là Tưởng Tu Nghiêm.”
Tưởng Tu Nghiêm ngồi trên sofa cười nhẹ, vươn tay về phía cậu, mắt không rời khỏi khuôn mặt của Hứa Thuần.
Hứa Thuần lấy lại tinh thần, khẽ nở nụ cười đưa tay bắt lấy tay hắn.
"Tưởng tổng."
Tạ Kiến Nguyên quan sát cả hai, nhướng mày.
"Hai người biết nhau à?"
Hứa Thuần nhẹ nhàng giải thích: "Có gặp qua một lần."
Trước đây gặp nhau tại bữa tiệc, nhưng do Hứa Thuần cố ý tránh né nên không nói chuyện nhiều, không ngờ vẫn không tránh khỏi.