Sắc mặt Tự Tịch Sinh lạnh lẽo, anh không nói một lời nào.
Ngay cả phó sĩ quan cũng không biết đến tột cùng anh đang suy nghĩ cái gì. Anh ta sụp đổ vuốt vuốt mái tóc và đôi mắt anh ta được bao phủ bởi các tia máu đỏ. “Nguyên soái, ngài phải quyết định đi.”
Chỉ có Tự Tịch Sinh và phó sĩ quan mới biết được sự thật.
Nhờ có sức mạnh của giao nhân mới đưa nguyên soái lên vị trí tối cao như ngày hôm nay. Đồng thời, thân phận này giống như một cây đao hai lưỡi, thời thời khắc khắc treo trên đỉnh đầu nguyên soái.
Càng không cần nói đến những tác dụng phụ của sức mạnh giao nhân là vô cùng nguy hiểm.
Trong những năm qua, nguyên soái vẫn luôn cố gắng khắc chế tốt các tác dụng phụ, và thậm chí còn bí mật hợp tác với một số nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu khoa học để cố gắng loại bỏ tác dụng phụ này. Phó sĩ quan là một trong những người biết đến thí nghiệm này.
Rốt cuộc hội đồng trưởng lão đã biết đến thân phận của nguyên soái từ khi nào? Lại còn lập một cái bẫy kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự sức mạnh giao nhân của nguyên soái trên chiến trường? Hộp đen hư hại kia chắc chắn nắm giữ trong đó rất nhiều vấn đề, chỉ có thể mở ra mới biết trong đó có chứng cứ xác thực hay không.
Nếu như bị cướp đi thì cho dù có khôi phục được dữ liệu ở bên trong cũng sẽ bị hội đồng trưởng lão tùy ý xuyên tạc đi
Tự Tịch Sinh khẽ vuốt ve chiếc ốc biển mới lấy ra từ trong hang, muốn dựa vào các hoa văn làm cấn tay để duy trì trạng thái bình tĩnh và suy nghĩ rõ ràng, thật lâu sau đó, mới chia sẻ tọa độ vị trí của mình cho phó sĩ quan.
Sắc mặt của phó sĩ quan thoáng chốc trở nên phấn chấn hơn, “Quân đội sẽ lập tức bí mật phái tinh hạm đến đón người.”
Tự Tịch Sinh gõ xuống một hàng chữ, “ Không, không nên bứt dây động rừng, trước hết tạo lên tin đồn tôi bị thương nghiêm trọng, trước khi phái tinh hạm đến, tôi cần cậu điều tra một việc.”
“Điều tra xem viện nghiên cứu trước đây có đánh cắp gen của tôi làm thí nghiệm tạo lên một người thế hay không.”
Sau khi mất nước, cơ thể sò chỉ có thể tồn tại ở dưới nhiệt độ cao đúng một ngày. Đối với các sinh vật ở biển sâu, nhiệt độ thích hợp với cơ thể con người là khoảng 20 độ C còn với chúng đã là khoảng thời gian nhiệt độ cao. Khi nhiệt độ phòng thấp từ 0 xuống âm vài độ, chúng có thể tồn tại trong khoảng ba ngày.
Thật không may, ngày hôm sau mặt trời đã mọc trên biển, bầu trời trong xanh, mây và sương mù tan đi, ánh nắng rải rác khắp cả mặt biển.
Nhưng vẫn may thay, khi Đăng Hi tỉnh lại, cậu lập tức kéo nhóc câm đi nhìn xem, thấy vỏ sò đã hoàn toàn mở ra, đồng thời cũng sẽ không bao giờ tự động đóng lại nữa, nên có thể nhìn thấy rõ phần thịt sò trắng và nội tạng bên trong.
Hai mắt Đăng Hi sáng lên.
Thịt sò siêu ngon, lại nhiều như vậy, cậu và nhóc câm có thể ăn rất lâu.
Lần trước Đăng Hi ăn sò là lúc cậu tìm được chiếc giường vỏ sò mình đang ngủ, ăn mấy ngày mới ăn hết con sò lớn, không cần phải đi săn mỗi ngày mà mỗi bữa đều có thịt ăn.
Đăng Hi hào phóng chuẩn bị đưa một nửa cho nhóc câm, học theo cách ăn sò trong ký ức, dùng những mảnh đá nhỏ cắt bỏ toàn bộ phần nội tạng bên trong xuống.
Trước đây Đăng Hi sẽ trực tiếp cầm cả miếng thịt lớn lên nhai sống, bây giờ cậu đã học được cách dùng một hòn đá nhỏ cắt một miếng thịt sò thật tinh tế và tao nhã rồi đưa cho nhóc câm đang đứng trước mặt.
Chờ một lúc, cậu mới phát hiện nhóc câm không có nhận lấy.
Đăng Hi quay đầu lại, nhìn thấy Đuôi Bạc đang cụp mắt nhìn chằm chằm phần thịt sò trên bãi đá ngầm, nhưng ánh mắt lại không tập trung một chỗ.
Như thể đang trong trạng thái thất thần.
Có chút kỳ quái, nếu như bình thường việc chế biến thức ăn đều là nhóc câm làm, nhưng bây giờ lại do Đăng Hi tự mình làm, Đuôi Bạc cũng không có bất kì biểu hiện gì.
Đăng Hi đưa tay còn lại ra vẫy vẫy trước mặt nhóc câm, Tự Tịch Sinh hơi ngước mắt, vô thức nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Vốn là động tác anh học được từ Đăng Hi, nhưng bây giờ đã trở thành thói quen.
Thật ngoan ngoãn.