Tự Tịch Sinh trầm mặc thật lâu, anh cụp mắt bạc xuống, lẳng lặng nhìn nhân ngư đuôi xanh yếu ớt dường như sắp khóc đến nơi, nghĩ tới tin nhắn của phó sĩ quan, hỏi khi nào có thể đến đón anh trở lại thủ đô của đế quốc, để đại nguyên soái của đế quốc chính thức trở về trước mặt dân chúng đưa ra lời giải thích thích đáng cho tất cả mọi người về cuộc chiến này.
Giao dịch này sớm muộn gì cũng phải kết thúc.
Đây là một cơ hội tốt.
Đăng Hi ngẩng đầu lên, sự im lặng của Đuôi Bạc khiến trái tim cậu hoảng loạn hơn. Cậu không nhịn được vứt con rắn biển xuống, nắm chặt cánh tay lạnh lẽo do nhiệt độ cơ thể thấp, cậu hít một hơi thật sâu mặt mày lại cong lên một lần nữa. “Không sao đâu nhóc câm, anh cứ nói đi.”
Rõ ràng là đang cười, nhưng ở đuôi mắt lại đỏ ửng sắp khóc. Cá khóc trong nước biển là cảm giác gì?Những giọt nước mắt tràn ra sẽ lập tức biến mất trong nước biển, và không ai có thể nhìn thấy nó.
Điều này có nghĩa là chỉ có một mình họ mới biết bản thân có đang buồn, đang khổ sở hay không.
Đôi tai bạc và gò má của Tự Tịch Sinh rung lên nhè nhẹ. Lần đầu tiên, anh không cần đến ốc biển, chậm rãi phát ra tiếng, “...”
Những âm thanh mơ hồ vô nghĩa.
Một câu nói mà không ai hiểu được.
Đăng Hi mờ mịt chớp chớp mắt xanh.
Tự Tịch Sinh nâng đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng lau sạch mí mắt của Đăng Hi, lăn lăn cổ họng cố gắng phát ra âm thanh khàn khàn, khó khăn phát ra từng chữ một, “Không, là”
Đó không phải do anh bắt.
Do đó, giao dịch chưa kết thúc.
Đăng Hi hơi ngẩn người, nhanh chóng nín nước mắt và mỉm cười, đôi mắt xanh cong cong lên, “Nhóc câm sẽ không lừa gạt tôi đúng không?”
L*иg ngực của Tự Tịch Sinh phập phồng lên xuống, khẽ khàng gật đầu.
Nụ cười của Đăng Hi ngày càng rộ hơn, lúm đồng tiền mềm mại xuất hiện ở khóe môi.
Tự Tịch Sinh nhắm mắt lại, gật đầu.
Đuôi cá của Tự Tịch Sinh dài gần hai mét nên việc tìm thấy một cái vỏ sò dài gần ba hoặc bốn mét là chuyện không thể nào.
Ngay cả chiếc vỏ sò mà Đăng Hi thường ngủ cũng đã dài hai mét, anh đã phải tìm nó trong một thời gian dài, mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng cuộn tròn cái đuôi của mình để vào.
Trong biển sâu hầu như các vỏ sò đều giống nhau, dài hai mét đã là cực hạn rồi, loại vỏ sò này đều được phân bố ở những khu vực rạn san hô kém chất lượng.
Rõ ràng là Đăng Hi rất có kinh nghiệm trong việc này. Cậu không trực tiếp đưa Đuôi Bạc đi tìm ở khu vực rạn san hô ở dưới đáy biển mà trước tiên bơi đến trên mặt biển và ngay dưới mặt biển một vòng, đại khái hiểu rõ những nơi có rạn san hô, sau đó mới bắt đầu đi tìm kiếm ở từng nơi một.
Họ rất may mắn, ở khu vực rạn san hô khô héo đầu tiên, họ đã tìm thấy một cái vỏ sò, nhưng chiều dài cơ thể của nó chỉ hơn một mét, còn quá nhỏ.
Tự Tịch Sinh thấy không có vấn đề gì. Đuôi bạc của anh có thể đặt ở bên ngoài, vỏ sò không cần khép lại cũng không có sao.
Nhưng Đăng Hi không đồng ý, “Sau này nhóc câm còn phải ngủ rất nhiều nên không thể luôn ngủ khó chịu như vậy được.”
Ở khu vực rạn san hô thứ hai cũng có một chiếc vỏ sò, chiều dài của cơ thể rất phù hợp. Nó dài hơn hai mét, Tự Tịch Sinh đi vào nằm thử, thấy chỉ có vây đuôi ở bên ngoài .
Đăng Hi rất hài lòng.
Nhưng Tự Tịch Sinh lại phản đối, ánh mắt anh tràn ngập sự phức tạp khi nhìn vào cái vỏ rất nhiều màu sắc rực rỡ trước mặt.
Bên ngoài vỏ màu hồng, gần phần đầu miệng là màu xanh khổng tước, khi vỏ đang mở ra đóng vào để hô hấp, màu sắc trên cơ thể càng trở nên phong phú hơn.
Đối với chiếc đuôi bạc tuyệt đẹp của Đuôi Bạc mà nói, nó chính là một cơn ác mộng.