Một đàn rắn biển vây quanh cửa hang, bơi lội trong làn nước tối tăm, chỉ cần Đăng Hi đi ngang qua nhất định sẽ gặp phải chúng.
Nếu cậu bị cắn thì sao? Liệu cậu có chết không?
Đăng Hi lặng lẽ ngồi trong bóng tối ôm đuôi cá một lúc, sau khi thể lực hồi phục, cậu lo lắng nhéo con sứa huỳnh quang, chuẩn bị ngân nga tiếng hát nhân ngư, khi tiếng hát vang lên, cậy sẽ lao ra ngoài, mặc dù Đăng Hi đang sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt.
Trước khi lên tiếng, Đăng Hi hơi hơi nghiêng tai, dường như nghe thấy tiếng vang gì đó, bên ngoài hang động trong vực thẳm, tựa hồ có người đang gọi tên cậu.
Lúc ban ngày, để tìm chỗ ở mới, vùng biển này bọn họ cơ bản đã thăm dò qua, thứ duy nhất không hiểu chính là vực sâu dưới đáy biển này.
Tự Tịch Sinh bơi phía trên vực thẳm, cúi thấp đầu nhìn xuống đáy biển sâu tối tăm, chiếc vây đuôi bạc hình quạt khổng lồ đột nhiên khuấy động dòng hải lưu, giao sa theo sau và cắt xuyên qua mặt nước, một cái đuôi cá màu bạc dài tầm hai thước xuất hiện nhanh chóng lao về phía vực thẳm, giống như một vệt sao băng lao qua bầu trời đêm, với tốc độ và sức mạnh cực độ.
Dòng hải lưu bị lật ngược dữ dội, con sứa huỳnh quang vốn cần sự chạm vào của Đặng Hi mới bật lên đã bị ảnh hưởng bởi dòng nước biển hỗn loạn và tự động thắp sáng những chùm huỳnh quang. Những con đom đóm yếu ớt đốt cháy dữ dội trong vùng biển sâu lạnh lẽo, và ánh lửa tiếp tục đi vào một làn sóng liên tục, một mảnh chiếu sáng hoàn toàn toàn bộ vực thẳm dưới nước.
Tự Tịch Sinh đứng trong vực thẳm, trôi lơ lửng giữa hàng nghìn tia sáng đan trong nước, cẩn thận nhìn kỹ từng chút một.
Không có.
Một bóng đuôi cá màu xanh cũng không nhìn thấy.
Ánh mắt của Tự Tịch Sinh tối sầm, anh tiếp tục bơi về phía đáy vực thẳm, tốc độ của anh chậm lại, ánh sáng của con sứa cũng trở lên yếu đi, và toàn bộ vực thẳm lại bị bao phủ trong bóng tối mờ ảo như mủ.
Càng đi sâu hơn, Tự Tịch Sinh càng ngửi thấy mùi tanh u ám lạnh lẽo, trước khi chuyển đến nhà mới, anh đã từng bắt được một con rắn biển.
Tự Tịch Sinh nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, lông mày càng thêm ngưng trọng, đó là một đàn rắn biển rất lớn.
Rắn biển thông thường thường chỉ dài hơn một mét, nhưng nhóm rắn biển lớn thường dài tới bốn mét, có con còn thậm chí dài sáu bảy mét, chất độc cũng mạnh hơn, ngay cả khi bị nó làm trầy xước nhẹ, chất độc cũng sẽ xâm nhập vào cơ thể trong vòng vài giây sẽ trở thành một xác chết lạnh lẽo và tím ngắt.
Chỉ đơn giản tìm kiếm nó bằng mắt thường thì không thể nào.
Tự Tịch Sinh biết rất rõ, vẻ mặt của anh cực kỳ lạnh lùng, suy nghĩ bình tĩnh đến mức anh thậm chí còn mô phỏng vẻ mặt đau đớn trên khuôn mặt của giao nhân xanh sau khi bị rắn biển cắn, biểu cảm thống khổ, ánh mắt sợ hãi, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cậu sẽ tan rã chỉ trong vài giây ngắn ngủi, và cuối cùng chỉ còn lại cơ thể tím bầm rơi vào trong cái hang động không ai biết nào đấy.
Hơi thở của Tự Tịch Sinh hơi ngưng trệ.
Nếu anh không sớm tìm thấy nhân ngư xanh thì điều anh đang nghĩ thực sự sẽ trở thành hiện thực.
Đăng Hi.
Tư Tịch Sinh trong lòng gọi lên từng chữ.
Anh hé môi ra một cách vô ích, nắm chặt ốc biển trong lòng bàn tay, mỗi lần mở miệng, trong nháy mắt những cái tên lại ồn ào lập tức tiến vào trong đầu anh.
“Tiếng hát của chúng ta giống như một cơn gió, nó muốn thổi lên thì thổi lên, muốn ngừng ở đâu thì ngừng ở đó.”
“Đây là năng lực bẩm sinh của chúng ta, anh chỉ cần đi theo biển cả, đi về hướng đó.”
L*иg ngực Tự Tịch Sinh phập phồng nhẹ nhàng, anh nhắm mắt lại, chậm rãi áp tai vào con ốc biển, đầu óc anh đình trệ lại trong giây lát, con ốc biển xinh xắn dường như kết nối tâm hồn biển cả với hiện thực.