Mùi máu nồng nặc đọng lại dưới đáy biển tối tăm, những rặng san hô đỏ nối liền thành một vùng biển đẫm máu, trên đó là một nửa thi thể cá mập cao gần bằng nửa chiều cao của một người đàn ông, ngay cả nội tạng cũng bị rỗng. Bề mặt vết cắt lộ ra, máu thịt bầy nhầy rỗng tuếch lộ ra một lỗ đầy máu, bên trong còn có thể nhìn thấy xương trắng.
Là nguyên soái của đế quốc quanh năm chiến đấu, loại cấp độ này đối với anh thậm chí còn không tính là có máu.
Nhưng đối với Đăng Hi luôn giữ khoảng cách với những sinh vật như cá mập, không bao giờ coi chúng là thức ăn hay kẻ thù, điều này không khác gì việc vừa mới thức dậy thì phát hiện ra rằng người hàng xóm lâu năm của mình đột nhiên đã chết! Hơn nữa hung thủ thậm chí còn vứt xác trước cửa nhà cậu!
Không thể chấp nhận được!
Quá đáng giận!
Đăng Hi sợ đến đỏ cả mắt, giật mình thon thót nói: “Liệu sinh vật gϊếŧ cá mập có thể đang theo dõi chúng ta không? Nạn nhân tiếp theo, xác chết tiếp theo sẽ không phải là chúng ta phải không?” Một bên miên man suy nghĩ, một bên nói năng lộn xộn cả lên: “Nhóc câm, chúng ta, chúng ta chuyển nhà nhé? Rời đi, rời khỏi nơi này.”
Nói xong, cậu sụt sịt hít hít mũi.
Hung thủ thực sự trong vụ án kỳ lạ này hơi hơi im lặng, cơ thể căng thẳng, Tự Tịch Sinh ngập ngừng đưa tay ra thăm dò vỗ nhẹ vào lưng Đăng Hi.
Để cậu không cần phải đừng sợ hãi.
Những chiếc xương bướm lởm chởm hơi cộm cộm vào lòng bàn tay, để nhanh chóng tiêu diệt kẻ thù, anh đã nghiên cứu từng bộ phận trên cơ thể con người, Tự Tịch Sinh rất quen thuộc với những chiếc xương, nháy mắt đã mô phỏng lại những đường nét của lưng Đăng Hi trên cơ thể cậu trong tâm trí mình, rất đẹp, thậm chí còn có xu hướng hoàn hảo, cột sống có cảm giác mịn màng đến không ngờ.
Tự Tịch Sinh xuất phát từ thân sĩ nên lực đạo rất nhẹ.
Những đầu ngón tay chai sạn dày cộm quét qua lưng như một chiếc lông vũ, khiến Đăng Hi run rẩy không kiểm soát do phản ứng căng thẳng sinh lý.
Tự Tịch Sinh có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy giữa da thịt vì sự tiếp xúc gần gũi, khiến anh cứng người ngay lập tức.
Đăng Hi vùi đầu vào bả vai của Tự Tịch Sinh, không dám nhìn ra ngoài, vừa nhắm mắt lại thì trong tâm trí cậu lại hiện ra hình ảnh cái chết thảm hại của con cá mập, cậu nghẹn ngào lẩm bẩm: “Đừng sờ tôi nữa, chúng ta, thương lượng chính sự đi.”
“Kẻ đã gϊếŧ cá mập hàng xóm của chúng ta nhất định cực kỳ cực kỳ đáng sợ! Chúng ta phải rời đi ngay lập tức! Ngay lập tức! Dọn đi!”
Đăng Hi lấy hết can đảm ngẩng đầu kiên quyết nhìn thẳng vào Đuôi Bạc.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu bắt gặp ánh mắt của Đuôi Bạc ra hiệu cậu hướng xuống dưới.
Tầm nhìn lúc này trong chớp mắt bỗng chốc đình trệ, trong hang động tối tăm, hai đuôi cá gần gũi chạm vào nhau, hơi thở mơ hồ hòa quyện vào nhau, cảm giác vảy cá cọ xát với vảy cá cực kỳ chân thực.
Dù là nhân ngư hay giao nhân thì đuôi cá chắc chắn là cơ quan nhạy cảm nhất, chiếc đuôi màu bạc sáng lạnh lẽo và chặt chẽ, chiếc đuôi cá màu xanh như đôi rắn gắt gao quấn quanh một cách ngang ngược vô lý.
Nhiệt độ cơ thể của giao nhân xanh cao hơn Tự Tịch Sinh một chút, nước biển lạnh băng còn sót lại từ màn đêm lạnh lẽo dường như bị nó làm tan chảy.
Anh nhắm mắt lại, kìm nén suy nghĩ hất đuôi theo bản năng của mình.
Nếu không, nếu Đăng Hi bị ném ra ngoài thì số phận sẽ giống hệt như đám cá mập chết thảm đêm qua.
Nhưng Đặng Hi sau đó nhận ra rằng họ đang giao phối.
Đăng Hi từ từ nhìn xuống phía dưới, lọt vào trong tầm mắt của cậu chính là cậu cùng đuôi cá của nhóc câm quấn chặt lấy nhau.
Quấn chặt lấy nhau! Đuôi cá! ! !
Đăng Hi kinh ngạc trợn tròn hai mắt, lập tức muốn buông cái đuôi của mình ra.