“Ngài bị thương dây thanh quản sao? Có cần phải phái quân y đến chữa trị không? Nguyên soái, xin hãy cung cấp cho chúng tôi biết vị trí của ngài, chúng tôi sẽ lập tức phái phi thuyền đưa ngài trở về đế quốc...” Phó quan gấp đến độ nói một hơi mấy câu liền.
Tự Tịch Sinh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, biểu tình lạnh nhạt gửi một dòng tin nhắn: “Không cần, tôi không có việc gì.”
“Nói cho tôi biết kế hoạch của các anh đi.”
Phó quan lập tức gạt bỏ cảm xúc cá nhân của mình và báo cáo: “Kế hoạch trước mắt là chúng tôi hy vọng cá nhân ngài có thể đưa ra một lời thanh minh để trấn an người dân.”
Là một trong số ít ỏi người sống sót sau cuộc chiến tranh này, bất kể Tự Tịch Sinh có phải là nguyên soái hay không, anh cũng nhất định phải đưa ra lời giải thích cho người dân.
Tự Tịch Sinh gật đầu bày tỏ sự đồng tình.
“Thứ hai, chúng tôi đang điều tra người khởi xướng tin đồn này. Liên bang đã lấy thiên hà đó làm của riêng mình. Đế quốc thì không thể thu xếp được hết hậu quả sau chiến tranh, quân đội trong tay tạm thời không có bằng chứng nên chỉ có thể đem ngọn nguồn cắt đứt.”
“Đồng thời, các nhà ngoại giao cũng đang bàn bạc với Liên bang ...”
Biểu cảm trên khuôn mặt anh hơi dao động, đánh chữ, “Bàn bạc gì?”
Phó quan căng da đầu và nói, “Cầu hòa.”
Cầu hòa.
Đế quốc đứng đầu thế giới giữa các vì sao, thế nhưng lại có một ngày đi chủ động cầu hòa.
Tư Tịch Sinh trầm mặc hồi lâu, một thời gian sau mới định thần lại, đánh chữ: “Lặp lại lần nữa.”
Phó quan dừng một chút, một lần nữa lặp lại lời hắn vừa nói: “Nguyên soái, chúng tôi đều tin tưởng ngài. Ngài đã phục vụ đế quốc trong suốt những năm qua. Vì quân đội vì nhân loại, ngài đã hi sinh như thế nào, tất cả chúng tôi đều rõ như ban ngày.”
“Mặc dù ngài và chúng tôi không giống nhau.” Người phó quan ngây thơ mỉm cười, “Nhưng chúng tôi sẽ không bởi vì ngài không phải nhân loại mà bài xích ngài.”
“Mỗi người trong chúng tôi đều do một tay ngài đề bạt mới có ngày hôm nay, xin ngài hãy yên tâm, sẽ không có ai lúc nào cũng luôn giành chiến thắng trong các cuộc chiến cả.” Phó quan nghiêm túc nói. Bởi vì thân phận của nguyên soái bọn họ nên thường bị cô lập khỏi đám đông, ngày thường bên cạnh nguyên soái chỉ có bọn họ là mấy cộng sự thân thiết mới có thể trò chuyện với ngài ấy.
Phó quan lo lắng.
Nguyên soái ở một mình sẽ nghĩ tiêu cực.
“Mặc dù chúng ta thua thảm trong trận chiến này, nhưng ngài không phải là thần. Ai có thể đảm bảo rằng chúng ta vẫn luôn tiếp tục dẫn dắt đế quốc đi lên phía trước...” Phó quan dừng một chút, nhìn tin nhắn hiển thị trên quang não, giọng nói dần trở nên khô khốc. Cuối cùng không còn nói một lời nào nữa.
“Nếu như tôi nói rằng tôi bị mất trí nhớ trong chiến tranh, sau khi chiến tranh kết thúc thì mới hồi phục thì sao?”
Phó quan nhìn chăm chú vào phần thân trên màu xanh lam của nguyên soái qua màn hình quang não, dừng hình ảnh trên đôi tai và đôi má bạc trắng của Tự Tịch Sinh .
Đây là thứ mà con người hoàn toàn không có.
“Ngài xác định lúc đó ngài đã mất đi lý trí rồi?” Phó quan trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Cái đã biết biến thành cái không biết, nhưng cái có thể kiểm soát được lại trở thành cái không thể kiểm soát được.
Loại cảm xúc này xuất hiện như một lẽ đương nhiên.
Anh có thể hiểu được.