"Bí quyết đầu tiên để đi săn chính là ngụy trang."
Đăng Hi đang nằm trên tảng đá dưới đáy biển, nói với Đuôi Bạc bên cạnh: “Hòa làm một với biển cả, để lũ cá ngu ngốc đó không tìm thấy chúng ta, khi chúng bơi qua chỗ chúng ta thì mình sẽ ăn thịt chúng!"
Tự Tịch Sinh đặt đuôi lên rạn san hô và đứng cạnh Đăng Hi, lặng lẽ quan sát sự "ngụy trang" thiếu nước tìm một cái khe để chui vào của Đăng Hi. Sau đó anh nhìn mái tóc vàng kim cực kỳ bắt mắt dưới đáy biển mờ mịt của Đăng Hi, cùng với đó là đuôi cá xanh lam khiến người khác khó lòng ngó lơ, không, ngay cả cá cũng không thể không chú ý đến được.
Anh im lặng hồi lâu, không biết phải làm động tác gì.
Đăng Hi vẫn vẫy tay: “Nhanh bò xuống đây với tôi.”
Nhân ngư đuôi xanh chớp mắt, nhìn anh đầy mong đợi, rất nhiệt tình, Tự Tịch Sinh mím môi lắc đầu.
Anh không tin mình có thể bắt được cá theo cách này.
Đăng Hi ánh mắt đột nhiên tối sầm.
Nhân ngư nhỏ thất vọng trong chốc lát, sau đó không thèm để ý, hạ mi mắt xuống, “Nhưng nhóc câm vẫn luôn ở bên cạnh tôi, nếu không giả vờ nguỵ trang sẽ dọa cá bỏ chạy mất.”
Tự Tịch Sinh gật đầu, nhìn xung quanh rồi bơi đến một rạn san hô khô héo ở phía xa, màu xám bạc khô héo thậm chí còn khiến cái đuôi bạc hòa quyện vào nhau.
Chỉ xét về mặt ngụy trang thôi thì đã rất đẹp trai rồi.
Tự Tịch Sinh đang trốn trên rạn san hô, khi nhìn thấy Đăng Hi rõ ràng trên rạn san hô ở phía xa, cậu còn ngơ ngác chớp mắt và nhìn một lúc mới phát hiện ra chính mình.
Cơn đói gào thét từ cái bụng sôi ùng ục.
Nhưng Tự Tịch Sinh thực sự đã ở cùng Đăng Hi từ chiều đến hoàng hôn.
Vùng biển này lẽ ra có rất ít cá, nhất là nơi Đăng Hi chọn lại còn không có đàn cá có thể ăn được.
Cho đến lúc này, một con cá nhỏ to bằng lòng bàn tay mới xuất hiện.
Mái tóc vàng kim trên tảng đá khẽ lay động, đôi mắt của Tự Tịch Sinh hơi nheo lại, anh muốn biết sức mạnh của nhân ngư này.
Dưới cái nhìn của Đuôi Bạc.
Nhân ngư nhỏ tóc vàng đuôi xanh bất ngờ vung đuôi, nhảy về phía trước và đập vào tảng đá.
Đôi mắt đang tập trung nghiên cứu của Tự Tịch Sinh hơi sững lại.
Đăng Hi quay đầu lại, ngậm một con cá đang giãy đành đạch trong miệng, vui vẻ vẫy tay chào với rạn san hô khô héo.
Lần này con cá hơi ngu ngốc, hay nói cách khác là Đăng Hi lần này rất may mắn, cắn phát trúng luôn, chỉ cần lao vào một cái đã cắn chắc được con cá trong miệng rồi, cầm trên tay vui vẻ mà bơi về phía của Đuôi Bạc .
Cho đến khi bơi đến trước mặt Tự Tịch Sinh, Đăng Hi không nói lời nào mà nhìn Đuôi Bạc một cách háo hức.
Tự Tịch Sinh ngập ngừng vỗ tay.
Sau khi được khen ngợi, Đăng Hi nhét con cá trong tay cho Đuôi Bạc: "Ăn nhanh đi, bắt cá như vậy đấy, đơn giản phải không?"
Tự Tịch Sinh dừng lại một lúc rồi gật đầu.
Đăng Hi dắt Đuôi Bạc bơi ra biển để kiếm ăn.
Mặt biển vô tận gần như nối liền với đường chân trời, hoàng hôn màu đỏ cam dần bị mặt biển nuốt chửng, bầu trời tràn ngập ráng mây của biển tuyệt đẹp vô cùng.