Sau Khi Nuôi Mỹ Nhân Ngư, Nguyên Soái Bị Vỡ Hình Tượng

Chương 17: Bắt một trăm con cá

"Tủm" một tiếng.

Đặng Hi chợt bừng tỉnh, mở to mắt ra mới phát hiện trước mặt cậu không biết lúc nào xuất hiện một con cá nhỏ nền đỏ hoa văn vàng, còn dùng đuôi cá vỗ mặt cậu!

Mày xong rồi!

Cá thối!

Đặng Hi nhào tới "ôi" một tiếng, sau đó cậu định cắn nó nhưng không trúng.

Con cá thối đáng giận kia vẫy đuôi rồi nhanh nhẹn bơi đi một cách đắc thắng.

Đặng Hi tức giận phồng má, đôi tai vàng và đôi má mỏng như cánh bướm run lên giận dữ: "Mày đừng hòng chạy trốn!" Một cuộc rượt đuổi nổ ra.

Tốc độ bơi của loài nhân ngư không nhanh, ngay cả đối với những loài cá nhỏ cũng không sánh bằng, Đặng Hi phần lớn thời gian là vung vẫy đuôi, mượn xung lực của nước biển rồi xông lên thật mạnh.

Ở đây có quá nhiều rạn san hô, mỗi lần Đặng Hi vồ tới đều sẽ đυ.ng phải san hô, cẳng tay trắng nõn đầy vết đỏ, trên bả vai cũng cấn ra mấy vết bầm tím đen, chỉ cần đâm một cái là đau điếng.

Nhân ngư nhỏ mặt xám mày tro đưa mắt nhìn bộ móng vuốt vừa cùn vừa phẳng của mình, tay của nhóc câm thì không giống tay cậu, vừa lớn vừa dài, mấy đầu ngón tay cũng sắc nhọn trông đáng sợ hơn.

Ngược lại nhìn bàn tay nhỏ bé của Đặng Hi, nó giống hệt một vết đỏ, vừa mềm mại vừa không có chút sức lực nào.

Con cá nhỏ thấy Đăng Hi không đuổi theo mình nữa thì chuyển hướng bơi, tò mò đong đưa cái đuôi bơi tới gần cậu.

Khóe mắt Đặng Hi nhìn thấy, hai mắt cậu lập tức sáng lên, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ chán nản, thậm chí còn lười biếng cử động vây đuôi.

Tuy nhiên, khi con cá nhỏ đến gần, đột nhiên Đặng Hi vung đuôi lao về phía trước rồi cắn vào bụng con cá!

Cá nhỏ đập mạnh vào miệng Đặng Hi, Đặng Hi dần siết chặt hàm răng lại cho đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu cá, cá nhỏ cũng không đập nữa thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm, lau miệng, hừ nói, “Tao không rảnh để chơi với mày đâu.”

Bắt cá xong, Đặng Hi lại đi nhổ một ít rong biển có thể ăn và một ít rong đỏ dùng làm thuốc, thở hồng hộc trở lại trong hang.

Tự Tịch Sinh đã tỉnh từ lâu nhưng không thể cử động do vết thương ở thắt lưng và bụng, xương cụt bên trong cũng bị gãy, may mắn là khả năng chữa lành mạnh mẽ của giao nhân đã giúp anh cầm máu.

Trong hang rất tối, chỉ có cái vỏ mà anh đang nằm là tỏa ra một chút ánh sáng bạc, nó phát ra một chút ánh sáng có thể nhìn thấy được, cái vỏ này trông rất tinh xảo, chắc chắn là một cái vỏ đặc biệt, nó tỏa ra ánh sáng trắng như ngọc trai, bên trong còn lót một ít rong biển mềm mại, thậm chí còn dùng đất sét dính một ít san hô đỏ lên trông rất xinh đẹp.

Trang trí rất đẹp.

Điều này lại khiến Tự Tịch Sinh thấy có hơi khó chịu, anh tưởng tượng ra rằng mình đã xâm phạm tổ ấm ấm áp của người khác, giống như một tên cướp không biết xấu hổ.

“Tôi về rồi nè!”

Đăng Hi thắng lợi trở về.

Nhân ngư đuôi xanh ôm rất nhiều đồ vật, chật vật bơi từ ngoài cửa hang vào, sau khi buông mấy thứ trong tay xuống thì trông như thể sắp gục ngã vì kiệt sức, nào là rong biển, thảo dược và một con cá chết không nhắm mắt đều cùng nhau trôi nổi ở trong nước biển, Đăng Hi xua tay lùa tất cả qua bên cạnh.

Cậu nằm xuống bên cạnh nơi có vỏ sò, chống tay lên cằm nhìn xuống, “Nhóc câm, chúng ta nói chuyện đó trước nhé.”

Tự Tịch Sinh nhướng mày, bối rối không hiểu chuyện gì.

Đặng Hi đếm trên đầu ngón tay, “Đầu tiên, tôi cho phép anh sống trong hang ổ của tôi, còn tôi sẽ giúp anh chữa lành vết thương.”

“Thứ hai là tôi muốn mười con cá... À không , không, tôi muốn anh bắt cho tôi một trăm con cá!”

Nhân ngư tóc vàng đuôi xanh nâng cằm nói: “Thế nào? Chúng ta hãy làm một thỏa thuận mới nhé.”

“Tộc nhân duy nhất của tôi.”

Tự Tịch Sinh nhìn Đặng Hi một lúc lâu, sau đó khẽ gật đầu đồng ý.

Đôi mắt xanh của Đặng Hi sáng lên, “Không được nuốt lời đó!”

Cậu nhẹ nhàng bơi qua, cầm con cá chết trợn trắng mắt vừa bắt được trong tay, sau đó bơi trở về đặt vào trong tay nhóc câm.

Đặng Hi thẳng lưng, hai tay chắp ra phía sau, mái tóc vàng xoăn bồng bềnh bay ra sau che đi vết bầm.

Cậu mỉm cười nói: “Tôi bắt được con cá này cực kỳ dễ luôn đó.”

“Tôi siêu tuyệt vời luôn! Phải không?”

Tự Tịch Sinh do dự nhìn con cá duy nhất trong tay mình, rồi lại bình tĩnh nhìn về phía Đặng Hi.

Đặng Hi hoảng sợ nắm lấy một nắm rong biển, nói: “Tôi ăn cái này, hôm nay tôi đã ăn cá rồi, bây giờ muốn ăn ít rong biển ngọt ngào để giải tỏa mệt mỏi ấy mà.”

Tự Tịch Sinh thu hồi nghi hoặc, nhàn nhạt thu mắt, dùng đầu ngón tay sắc bén bóc bụng cá ra, chậm rãi bắt đầu ăn.

Với tư cách là một giao nhân nên việc bắt được một con cá nhỏ đúng là không khó.