Nguyên lão hơi giật mình, sau đó nheo đôi mắt già nua lại, nghĩ thầm, người kết nối tín hiệu không phải là nguyên soái, vậy làm sao người thanh niên này có được quang não của nguyên soái?
Cậu ta nhặt được hay là nguyên soái tận tay đưa cho cậu ta?
Hoặc nguyên soái đã tìm được manh mối gì đó nên thuê người dựng lên một màn kịch này?
Chỉ trong một giây, vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, nguyên lão lo lắng hỏi: “Cậu là ai? Tại sao quang não của nguyên soái lại nằm trong tay cậu?!”
Cậu thanh niên: “...”
Trưởng lão nói: “Nhóc con, cậu đã nhặt được quang não của nguyên soái à, hay cậu tận mắt nhìn thấy ngài ấy, Nguyên soái có bị thương không? Tính mạng của ngài ấy có nguy hiểm không?”
Cậu thanh niên trong màn xanh nghiêng đầu chậm rãi mở miệng nói có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu nói ngôn ngữ của tinh tế, có chút lúng túng, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ phát hiện ra giọng điệu của cậu giống hệt như của nguyên lão, ê a tập nói theo: “Ngài, là, ai?”
Nguyên lão hỏi lại: “Cậu không biết tôi?”
Chỉ cần là người dân đế quốc thì không thể nào không biết đến ông ta, hóa ra đối phương không phải là người đế quốc, vậy thì dễ xử lý rồi.
Nguyên lão tiếp tục hỏi, “Bên cạnh cậu còn có những người khác sao?”
Đăng Hi chậm rãi nói một chữ: “Con người?”
Là nhân ngư sao?
Đăng Hi thành thật lắc đầu, trong mắt tràn đầy tò mò, cậu chắc chắn chủ nhân khuôn mặt trước mặt không phải là nhân ngư bởi vì trong loài nhân ngư của họ, không có nhân ngư nào xấu xí như vậy cả.
Thật sự quá xấu đi!!!
Vậy nếu không phải nhân ngư thì đó là loài gì? Có phải là “con người” không? Những gì ông ta nói cũng là ngôn ngữ của “con người”?
Đăng Hi trong đầu lặp đi lặp lại những âm thanh mà cậu cho là hoàn hảo nhất, nhân ngư bẩm sinh rất nhạy cảm với âm thanh, có thể hiểu được ngôn ngữ của tất cả sinh vật thông minh mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nên Đăng Hi cũng đã phát huy hết thiên phú của nhân ngư trong mình để nhanh chóng thành thạo ngôn ngữ mới này.
Ánh mắt của nguyên lão lóe lên một tia sáng, thần bí nói: “Anh bạn trẻ à, cậu không cần biết tôi là ai. Tôi chỉ hỏi cậu, cậu đã bao giờ nhìn thấy một người có mái tóc bạc và đôi mắt bạc chưa?”
Là nói đến nhóc câm sao?
Đăng Hi ngây ngô gật đầu.
Nguyên lão nở nụ cười nói: “Ngài ấy bị thương à?”
Đăng Hi lại gật đầu.
Nụ cười trên mặt nguyên lão càng lúc càng lớn, nếp gấp đều ép vào nhau, “Tôi cho cậu 100 triệu tinh tệ để mua mạng sống của ngài ấy.”
Tinh tệ là cái gì?
Đăng Hi lại lần nữa hoang mang, “Tinh tệ... Ngoài để mua mạng sống ra có thể mua được cái gì sao?”
Nguyên lão cảm thấy cậu thanh niên trước mặt này thật là hài hước, “Chỉ cần cậu muốn, tất cả mọi thứ đều mua được.” Giọng điệu ông ta nhẹ nhàng bâng quơ, đập vào mắt là dáng vẻ cao cao tại thượng, dụ dỗ nói,“Sau này cậu sẽ có tất cả.”
“Cậu sẽ không còn bị đói khát, không có quần áo che thân, mỗi bữa có thể ăn thịt cá lớn, muốn ăn gì thì là cái đó...”
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, nguyên lão dừng lại, tàn nhẫn nói: “Một trăm triệu, không, một tỷ, tôi cho cậu một tỷ tinh tệ. Chàng trai trẻ, cậu biết phải làm thế nào rồi đấy.”
Nói xong, tín hiệu bên kia nhanh chóng bị cắt đứt.
Màn hình xanh chợt tối đen, Đăng Hi lại chọc vào món đồ chơi mới của mình nhưng chiếc vòng sắt không hề phản hồi.
Đăng Hi cau mày vỗ mặt nước, ngơ ngác suy nghĩ một lúc rồi mới chán nản lặn xuống mặt nước.
Cách tốt nhất để bổ sung thể lực là ăn uống.