Đáy biển rất sâu, bóng dáng Đuôi Bạc dần dần biến mất khỏi tầm mắt Đăng Hi, Đăng Hi chọc chọc chỗ đỏ bừng trên cổ, đau đớn khiến cậu thở ra hàng loạt bong bóng, vội rút tay lại, không dám chạm vào nữa.
Đăng Hi: “Lần này xin lỗi.”
Đăng Hi quay người, quẫy đuôi, tiếp tục bơi về phía vị trí của loại thảo dược đỏ kia, đành đi lấy một nắm để chữa lành vết thương này mới được, nó thật sự rất đau!
Cậu cũng thấy đói lắm rồi.
Vị trí của loại cây thảo mộc màu đỏ ấy không cố định. Dù sao biển quá lớn và Đăng Hi không bao giờ ở một nơi trong thời gian dài. Sự truyền thừa của tộc nhân ngư đã dạy Đăng Hi biện pháp tìm thấy chúng một cách dễ dàng để Đăng Hi sẽ không bị lạc hướng.
Sau khi xuyên qua hành lang tối tăm, trước mặt cậu xuất hiện một mảnh san hô đỏ, xung quanh san hô đỏ, thực vật thủy sinh màu đỏ mọc rải rác.
“Cuối cùng cũng đến rồi.”
Đăng Hi mệt mỏi đến mức gò má lên xuống phập phồng nhanh hơn rất nhiều, hít thở vài hơi liền phun ra một loạt bong bóng.
Đăng Hi lắc lắc đầu, tất cả bong bóng đều bị cậu làm cho nổ tung.
Ngay khi cậu vừa thả lỏng, “con cá” trên vai cậu cũng trượt xuống khỏi cơ thể rồi từ từ chìm xuống đáy biển.
Đăng Hi liếc nhìn Đuôi Bạc vẫn đang hôn mê, tuy rất mệt mỏi nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, cậu tự cổ vũ chính mình.
Cố lên nào! Mình không hề thấy mệt xíu nào!
Đăng Hi quay người lại, kéo vài cây thủy sinh màu đỏ trói Đuôi Bạc lại, sau khi chuẩn bị xong mọi việc, Đăng Hi dựa vào rặng san hô đỏ chờ Đuôi Bạc tỉnh lại.
Những thảo dược màu đỏ dùng để trói Tự Tịch Sinh đang hòa cùng nước biển, đồng thời cũng có tác dụng chữa lành vết thương cho Tự Tịch Sinh.
Tuy nhiên, cách chữa trị này rất hạn chế, chỉ đủ để anh mở mắt và tỉnh lại.
Tự Tịch Sinh vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối và nhanh chóng nhận ra toàn thân mình đã bị trói chặt, với trạng thái suy yếu hiện tại, anh không thể thoát ra được.
Mắt bạc lập tức dựa vào trực giác nhạy bén của mình liếc mắt nhìn về phía Đăng Hi ở phía xa.
Mặc dù Đuôi Bạc hiện không thể di chuyển nhưng Đăng Hi vẫn có cảm giác như mình đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
Anh ta đang bị trói, cậu có gì phải sợ chứ!
Đăng Hi vung vẩy đuôi, bơi một vòng quanh Đuôi Bạc, dừng lại ở một khoảng cách an toàn, “Anh vừa mới ngất đi, nhưng tôi vẫn đưa anh đến đây đó.” Đăng Hi cảm thấy bất an trong lòng, sắc mặt lại căng thẳng, nhưng vì có một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú khiến Đặng Hi không thể nào ra dáng nghiêm túc được, cậu cố gắng hết sức để giọng điệu mình trở nên lạnh lùng như vẻ mặt của Đuôi Bạc, “Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với anh.” Đặng Hi nín thở chờ đợi phản ứng của Đuôi Bạc.
Tự Tịch Sinh không nói gì cũng chẳng buồn cử động.
Đăng Hi: “…”
Anh ta bị câm à?!
Đăng Hi: “Hiện tại anh đang bị tôi trói đấy!”
Ánh mắt của Đuôi Bạc vẫn lạnh lùng như cũ.
Đăng Hi: “...”
Đăng Hi cảm thấy tuyệt vọng.
“Anh đã chẳng còn bao nhiêu sức nữa, đuôi của anh bị thương, không thể bơi xa được, vốn dĩ tôi không muốn cứu anh.” Đăng Hi xị mặt xuống, giọng điệu không tốt nói: “Nhưng hiện tại tôi rất đói bụng.”
Đặng Hi: “Tôi sẽ giúp anh dùng những cây thủy sinh màu đỏ này để trị liệu, khi khỏe lại anh phải giúp tôi bắt thứ gì đó để ăn.”
Đuôi Bạc vẫn im lặng.
Đặng Hi giơ một ngón tay: “Chỉ cần một con là đủ rồi.”
Đuôi Bạc tiếp xúc im lặng.
Anh đã quan sát cậu thấy rằng trên người vị tộc nhân duy nhất không có bị thương chỗ nào, thân là một giao nhân, làm sao cậu ta lại không thể bắt được dù chỉ là một con cá kia chứ?
Đăng Hi tức giận: “Sao anh không nói gì?”
Tự Tịch Sinh nhắm mắt lại.
Đăng Hi: “?”
Đăng Hi thực sự tức giận.
“Anh không thể nói chuyện phải không?” Đôi mắt xanh lam nhạt của Đăng Hi hơi cong lên, đôi mắt ấy dường như cùng màu với bầu trời rực rỡ, cậu cười lên rất đẹp: “Nhóc câm?”
Anh ta không phải là người câm đấy chứ?
Ác mộng và hiện thực chồng chéo trong khoảnh khắc này.
Tự Tịch Sinh lập tức mở mắt, bất ngờ nhìn về phía Đăng Hi.
Con ngươi mắt bạc thẳng tắp như một sợi chỉ, trong ánh mắt sinh ra hận ý nồng đậm.