Đăng Hi không biết tại sao Đuôi Bạc đột nhiên dừng tay, nhưng cơn đau nguy hiểm đến tính mạng khiến Đăng Hi mất trí trong giây lát rồi tức giận cắn mạnh vào Đuôi Bạc.
Sau khi cắn xong, cậu mới nhận ra mình đã lớn gan thế nào.
Đăng Hi không dám cử động, cậu cảm nhận được một ánh mắt vô cảm phía sau, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cậu sắp phải rời bỏ thế giới tuyệt vời này rồi.
Đã vậy còn là đói bụng mà rời đi.
Có thể cho cậu một con cá trước khi đi được không? Chỉ một con thôi cũng đủ rồi.
Đăng Hi chán nản suy nghĩ, không biết phải làm sao.
Đột nhiên, một mảnh thảo dược màu đỏ vương vãi trong nước biển bị dòng nước cuốn đi, trôi đến trước mắt Đăng Hi.
Hai mắt Đăng Hi sáng lên: “Đúng rồi!”
Trong lúc Tự Tịch Sinh còn đang suy nghĩ, bên tai anh vang lên một giọng nói yếu ớt: “Tôi có thể dẫn anh đi tìm những cây thủy sinh màu đỏ này.”
Đây không phải là ngôn ngữ mà Tự Tịch Sinh quen thuộc, lúc ở trên mặt biển anh không có chú tâm lắng nghe, nhưng giữa đáy biển yên tĩnh, một giai điệu vô cùng thanh tao kỳ ảo lọt vào tai, được khuếch đại vô hạn, lắng đọng ngọt ngào và đẹp đẽ như một bài hát.
Bài hát này dường như có một loại ma lực nào đó, sát khí trong mắt Tự Tịch Sinh dần dần tiêu tan.
Đăng Hi: “Anh có thể hiểu được lời tôi nói không?”
Tất nhiên là có thể.
Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, khi một ngôn ngữ xa lạ ấy truyền vào tai, dường như nó sẽ tự động được dịch ở trong tâm trí.
Tự Tịch Sinh nghĩ có lẽ là do họ thuộc cùng một chủng tộc.
Anh hơi hé môi, yết hầu khó khăn cử động, giật mình tỉnh lại rồi lập tức ngậm miệng lại không nói một lời.
Đuôi Bạc phía sau quá mức yên tĩnh khiến tâm trạng Đăng Hi hốt hoảng, cậu âm thầm mím môi, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Tôi không có ác ý với anh.”
Phía sau vẫn yên tĩnh như cũ, trên cổ có một bàn tay to lớn có thể gϊếŧ chết cậu bất cứ lúc nào, bởi vì khoảng cách gần khiến cho mùi máu cứ quẩn quanh chóp mũi ngày càng nồng đậm hơn, còn có một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ đến từ Tự Tịch Sinh mọi lúc đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tuyến thần kinh của nhân ngư.
Đăng Hi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng vẫy những chiếc vây đuôi mỏng như cánh bướm, khi chạm vào đầu ngón tay lạnh giá của Đuôi Bạc lại khẽ run lên.
“Tôi sống ở đây hơn mười năm, anh là sinh vật có lý trí đầu tiên tôi từng thấy.” Giọng Đăng Hi rất nhẹ nhàng, “Anh thật sự muốn gϊếŧ tôi sao?”
“Có lẽ tôi là người duy nhất cùng chủng tộc với anh.”
Vì sợ hãi, giọng nói của Đăng Hi có chút run rẩy, nhưng từng câu từng chữ của cậu rất rõ ràng, mang theo một chút quyết tâm, không hề hoảng loạn khó có thể diễn tả, “Bây giờ anh đang bị thương nặng, nếu không có sự giúp đỡ của tôi, chắc chắn anh sẽ không thể sống sót.”
Nhưng nó rất kỳ lạ, giống như rất gần trong tầm tay, như là thì thầm bên tai, lại giống như đến từ một độ sâu vô cùng xa xôi, trống rỗng và kỳ ảo xa xăm, giọng điệu của từng câu chữ lên xuống đặc biệt khiến ta không thể kháng cự mà đánh thẳng vào tâm hồn.
“Xin hãy tin tôi.”
“Tôi là tộc nhân duy nhất của anh.”
Đôi mắt bạc của Đuôi Bạc bị phân tâm trong giây lát, sau đó rất nhanh tập trung lại. Anh lại nhìn con giao nhân đuôi xanh đang bị giam trong vòng tay mình.
Anh chậm rãi quét mắt qua từng tấc một từ đôi lông mày thanh tú xuống bờ môi đỏ mọng mềm mại, rồi xuống chiếc cổ trắng nõn được bàn tay anh giữ chặt.
Tự Tịch Sinh nhìn chằm chằm nơi này một lúc lâu.
Ánh mắt này thật giống như đầu ngón tay lạnh lẽo của Đuôi Bạc, vuốt ve khuôn mặt cậu từng chút một rất chậm rãi.
Đăng Hi chớp chớp mắt, đến nước miếng cũng không dám nuốt.
Ở trong cậu hung bạo suy nghĩ, nhìn gì mà nhìn! Nếu có bản lĩnh thì hành động đi.