Sau Khi Nuôi Mỹ Nhân Ngư, Nguyên Soái Bị Vỡ Hình Tượng

Chương 4: Dị loại

Rơi xuống, rơi xuống, rơi xuống...

Đây là một cơn ác mộng.

Bóng tối vô tận, sự tàn sát kéo dài, màu đỏ lóa mắt và những tiếng còi báo động chói tai --

“Phi thuyền A-101 đang giải thể ---”

“Chú ý chú ý! Nó đã rơi từ thiên hà B26 xuống một hành tinh vô danh --”

“Phi thuyền A-101 đã hoàn toàn hỏng hóc, khoang trung tâm bảo hộ đang được kích hoạt --”

“Vỏ cabin xác nhận bị vỡ do sự đốt cháy của tốc độ cao.”

“Khoang trung tâm bảo vệ đã hoàn toàn hỏng.”

Sau tiếng còi cảnh báo cuối cùng, một tiếng nổ lớn ầm ầm vang trên không trung, ngọn lửa bùng nổ và khói đen tràn ngập bầu trời.

Từ giữa trời đất xuất hiện một thân hình cực kỳ nhỏ bé rơi ra khỏi làn khói đen nhanh chóng rơi xuống biển sâu từ độ cao vài nghìn mét kèm theo một tiếng “tùm”.

Nước biển tràn vào miệng và mũi anh, tai anh giống như trở nên chết lặng, xung quanh đều yên tĩnh.

Những khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong đầu anh, máu của họ vẫn còn ấm, gương mặt của họ vẫn giữ nguyên vẻ kinh hoàng trước khi chết, từng cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh.

Trong tai anh dường như lại có tiếng ồn, âm thanh máy móc của hệ thống thông báo rằng mọi người đã mất dấu hiệu sinh tồn và tiếng gầm lên vô ích của chính mình.

Những người này đã chết vì anh .

Tự Tịch Sinh há miệng thở dốc, cổ họng tràn ngập mùi máu tươi, khô khốc đau đớn, anh không nói được một chữ nào.

Tự Tịch Sinh nhắm đôi mắt đã sưng lên đỏ ngầu.

Nhưng trước mặt anh lại không hề có bóng tối.

Trong trạng thái hoảng hốt, anh ý thức được mình rơi vào một thế giới khác.

Nắng nóng đến nỗi khiến người ta khó có thể mở mắt, trại tập trung bẩn thỉu, hôi hám chật ních người và tràn ngập mùi mồ hôi khó chịu.

Anh ngồi trong góc nạp súng, khuất lấp sau bóng tối, tránh ánh nắng mặt trời, trên người không một giọt mồ hôi, cũng không có ai đến gần.

Anh có thể cảm nhận được những ánh mắt mơ hồ xung quanh mình, bao gồm khinh thường, tò mò, đố kỵ, ghê tởm và không có ý tốt.

Thính giác nhạy bén của anh cho phép anh nghe được những lời nhận xét đê tiện và hèn nhát của những người này.

“Người đó không phải vừa mới gϊếŧ mấy trăm con trùng tộc trên chiến trường sao? Tại sao cậu lại kéo tôi lại?”

“Chúng tôi đã làm giả súng của cậu ta, nên những con trùng tộc đó là do cậu ta gϊếŧ bằng tay không đấy.”

“Tay không? Đó có còn là con người không thế?”

“Cậu nhìn cậu ta trông giống con người không? Cậu ta là dị loài duy nhất trong toàn bộ trại tập trung, gặp mọi người đều trốn tránh.”

“Con mẹ nó, anh em đồng đội nói chuyện với cậu ta mà cậu ta cũng chẳng phản ứng lại câu nào.”

“Mọi người có nghĩ cậu ta bị câm không?”

Bị câm.

Mọi người ồn ào phát ra một vài tiếng cười nghèn nghẹn từ cổ họng.

Động tác thong thả của chàng trai hơi khựng lại, mím môi lạnh lùng, cầm súng đứng dậy, đôi mắt bạc hiện lên một chút hung bạo.

Dị loài?

Bị câm?

Chỉ bằng một động tác vô cùng đơn giản, toàn bộ trại tập trung đều im lặng, chàng trai quay lưng bước ra khỏi bóng tối, khí lạnh khắp người khiến mặt trời chói chang cũng phải rút lui ba phần.

Tự Tịch Sinh ngước mắt lên.

Ánh nắng trực tiếp khiến anh hoa mắt, sau khi cơn choáng váng qua đi, hoàn cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.

Anh quay mặt sang một bên rồi nhắm mắt lại trước khi xác nhận rằng cơn ác mộng đã kết thúc.

Khi tỉnh dậy từ giấc mơ, cảm giác đau nhức trên cơ thể rất chân thật.

Rơi từ độ cao vài nghìn mét, nếu không phải thể chất của giao nhân đủ cường đại thì có lẽ lúc này Tự Tịch Sinh đã trở thành một xác chết, hiện tại tình trạng các vết thương nghiêm trọng đã được tính toán – trên cơ thể có gần trăm vết xước, vài chiếc xương ở đuôi bị gãy, miệng vết thương bị ngâm trong nước biển sưng tấy và nhiễm trùng, đến bây giờ máu vẫn chưa cầm được.

Dù còn sống nhưng so với việc chết đi lại càng thống khổ hơn.

Tự Tịch Sinh chỉ dựa vào cánh tay để đỡ phần thân trên rồi nhìn vào cái đuôi của mình.

Sự tê liệt đó là sự tưởng tượng của anh sao?

Đôi mắt của Tự Tịch Sinh hơi tối lại, anh bắt đầu hướng mắt nhìn xung quanh.

Biển rộng mênh mông, rải rác vài tảng đá ngầm, không một bóng người, thậm chí đến một con cá cũng không có con nào.

Tự Tịch Sinh cau mày, dường như anh đã nhìn thấy thứ gì đó thì phải.