"Chị Dữu Dữu, chị giúp em tìm một chương trình tạp kỹ đi."
Mùa hè sắp kết thúc nhưng cái nắng như thiêu đốt ở Hoành Điếm vẫn chưa lặn chỉ khiến người ta buồn ngủ.
Lý Dữu vốn đang cảm thấy oi bức ngột ngạt trên trường quay không có gió, nhưng khi nghe thấy những lời này, cô giật mình, không thể tin nhìn người đang nói, ngay lập tức bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.
Trên trường quay, Sở Nguyệt Di vừa mới quay xong một cảnh, lớp lót bên trong bộ trang phục cổ hơi ướt đẫm mồ hôi dưới nhiệt độ cao, khuôn mặt trái xoan bị ánh nắng hấp chín, nhuộm thành một làn da trắng hồng, nhưng đôi mắt hạnh nhanh nhẹn của cô ấy lại trong veo điềm tĩnh.
Lý Dữu khó tin nhìn cô ấy, vội vàng đưa một chai nước khoáng ướp lạnh cho cô ấy, sau đó lạnh nhạt nói: "Cô bị chóng mặt vì trời nóng à?"
Kể từ khi Sở Nguyệt Di ra mắt, Lý Dữu đã đảm nhận vai trò quản lý của cô ấy, cô nắm rõ tính cách nghệ sĩ trong lòng bàn tay, ý thức rất rõ tương phản rất lớn giữa bề ngoài và nội tâm của cô ấy.
Sở Nguyệt sinh ra với khuôn mặt búp bê ngây thơ, thanh tú thân thiện, nhìn thì ngoan ngoãn và nghe lời nhưng thực tế cô ấy lại có chủ kiến hơn bất kỳ ai khác. Lý Dữu từng ám chỉ nghệ sĩ tham gia các chương trình tạp kỹ để tăng nhiệt nhưng Sở Nguyệt Di đã lịch sự và không phô trương bỏ qua chủ đề này, hoàn toàn không hề bị lay động.
Hiện tại nữ nghệ sĩ vốn rất có chủ kiến lại đột nhiên đổi ý, Lý Dữu tự nhiên bị dọa sợ đến mức, vội đút nước đá cho cô ấy, sợ đối phương chỉ chóng mặt vì nóng mà thôi!
Sở Duyệt Di đối mặt với vẻ mặt ngơ ngác của người đại diện, cô ấy tùy ý mở nắp chai, uống thêm mấy ngụm nước đá để xua tan cái nóng mùa hè trong cơ thể, sau đó nở một nụ cười không chê vào đâu được, ấm áp nói: “Không ạ.”
Lý Dữu nhìn nụ cười công nghiệp quen thuộc của đối phương, ngập ngừng nói: "Nguyệt Di, thực ra, chuyện em có giành được giải thưởng hay không không quan trọng. Nói thật, các giải thưởng hiện tại không có giá trị lắm. Con đường sự nghiệp tương lai của em vẫn còn dài......"
Lý Dữu chỉ nghĩ thái độ không bình thường của Sở Nguyệt Di là do gần đây mất đi giải thưởng, nên cô tự nhiên mở miệng an ủi.
Sở Nguyệt Di nhẹ nhàng lắc đầu: “Trước đây chị Dữu Dữu cũng không nói độ nhiệt rất quan trọng, nhưng gần đây em cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy quả thực khá có lý.”
Nhìn thấy thái độ chân thành của cô ấy, Lý Dữu nghi ngờ nói: "Thật sao? Em không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi việc không giành được giải thưởng, phải không?"
Dựa theo tác phẩm và năng lực, Sở Nguyệt Di đoạt giải nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm, là điều chắc chắn nhưng ai ngờ cuối cùng lại để một nữ diễn viên nền tảng để nhận giải, cô ta không có nhiều tác phẩm điện ảnh cũng như phim truyền hình, nhưng lại tham gia một loạt các chương trình tạp kỹ, khiến ai cũng không thể nuốt nổi cục tức này.
Trên mạng có khá nhiều người qua đường lên tiếng bảo vệ Sở Nguyệt Di nhưng ánh đèn flash luôn hội tụ về người chiến thắng, sức nóng từ sự đồng cảm và tiếc nuối không kéo dài được lâu.
"Thật sự không liên quan gì đến giải thưởng, em diễn tốt hay không thì trong lòng em biết rõ nhất." Sở Nguyệt Di không hề yếu đuối, cô ấy cực kỳ tự tin vào những gì mình giỏi, thậm chí không liên quan gì đến tiếng nói bên ngoài.
Lý Dữu nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Di hồi lâu, cô cảm thấy lời nói của đối phương tựa hồ không phải giả bộ, lúc này mới đặt trái tim về vị trí cũ: “Được, gần đây tôi có liên lạc với một số hạng mục, cô ở trong đoàn chờ tin tức của tôi là được, sau khi đóng máy tôi dẫn cô đi gặp đạo diễn cùng tổ tiết mục một lần.”
“Trước đây cô chưa từng tham gia nhiều chương trình tạp kỹ, phương diện đoàn đội cũng chưa tích lũy được nhiều kinh nghiệm.”
Sở Nguyệt Di gật đầu đồng ý, cô ấy biết rõ mình không có thành tích gì trong các chương trình tạp kỹ, nhưng hiện tại cô ấy đã hạ quyết tâm làm được điều này, giai đoạn bắt đầu chắc chắn sẽ không dễ dàng.