Kỳ Mộng

Chương 27: Giữ bí mật

Trúc Lâm im lặng, mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng hai chữ “Quế Lâm” phát ra từ cái giọng điệu trầm ấm của anh ta khiến bầu trời đố kỵ của cô đùng đùng kéo tới. Thực ra cô không nên ghét mỗi Quế Lâm, cô nên ghét cả hai người bọn họ.

Năm 9 tuổi, cô từng hiên ngang giải vây cho một cậu nhóc lớn tuổi hơn mình nhưng người thì gầy như ếch cốm khỏi mấy thằng choai choai chuyên trấn lột.

“Cậu sao thế? Con trai gì mà nhát quá vậy? Mạnh mẽ lên!”

Hắn kiểu như nguyện lòng “lấy thân báo đáp” vậy, ấn vào tay cô một cái móc khóa, hắn nói là do tự tay hắn làm. Còn dõng dạc tuyên bố “Lớn lên nhất định sẽ lấy cậu làm vợ, sau này tớ sẽ mạnh mẽ, để bảo vệ lại cậu.”

Lần thứ hai cô gặp lại hắn là năm học lớp 9, lúc này cô đã hết cái thói hổ báo trường mẫu giáo rồi, đã tập dịu dàng như mấy nữ sinh trong lớp, chúng nó nói con gái phải dịu dàng, nếu không dịu dàng được cũng nên giả vờ dịu dàng. Hắn thì hay rồi, nói được làm được, cao ráo, dáng người trông rất khỏe khoắn, bước đi tràn đầy khí thế tự tin. Nghe nói hắn đang theo học trường Thiếu sinh quân, vậy là cùng trường với Quế Lâm rồi. Trúc Lâm cũng muốn vào trường đó, nhưng bố mẹ đều nói gia đình một đứa đi được rồi, con gái vất vả quá cũng không tốt. Vậy là không được thi vào cùng trường với “chồng tương lai”! Bỏ qua. Chuyện đáng nhắc bây giờ chính là đi cạnh hắn chính là Quế Lâm. Nhìn họ vô cùng tình tứ, rõ ràng đã là một đôi. Hắn khá bất ngờ khi nhìn thấy cô.

“Em cậu nhìn y như cậu vậy.”

“Ai cũng nói giống sinh đôi hết, nhưng Trúc Lâm nhỏ hơn chúng ta mấy tuổi” Nói rồi chị ấy trêu cô “Trông già như trái cà.”

Hôm đó cô chỉ “à”, “ờ” trong suốt cuộc nói chuyện. Có lẽ mọi thứ chỉ là trùng hợp, chắc gì anh ta còn nhớ mấy câu nói ngớ ngẩn năm nào, mà cô cũng đã quá kỳ cục khi thoáng nghĩ rằng anh đã nhầm lẫn giữa cô và chị. Thật ra ý nghĩ đó cũng nhanh chóng kết thúc, vì xét cho cùng cô cũng không có tình cảm đặc biệt gì với anh ta cả. Bốn năm sau, một hôm nhân dịp nghỉ lễ, cả ba cùng đi nướng thịt, dựng lều ngoài bãi biển. Anh đã cầu hôn Quế Lâm.

“Sau tốt nghiệp, đồng ý làm vợ anh nhé?”

Trúc Lâm cổ vũ rất nhiệt tình.

“Đồng ý thôi Quế Quế. Đồng ý! Đồng ý!”

“Anh từng nói thích em từ cái nhìn đầu tiên nên vừa gặp đã đề nghị hẹn hò. Rõ ràng nói điêu, mau khai lý do! Không nói em sẽ không đồng ý đâu.” Quế Lâm cười trêu chọc.

“Chắc em quên rồi. Nhưng anh nhớ là được. Anh hứa khi lớn lên anh sẽ cưới em, sẽ mạnh mẽ, sẽ bảo vệ em.”

Cô sẽ không bao giờ vì thế mà ghét Quế Lâm được. Đấy đâu phải lỗi ở chị. Trúc Lâm lặng lẽ chui vào lều ngủ trước, đã đến lúc không nên giữ chiếc móc khóa nữa, thực ra tình cảm phải xuất phát từ hai phía, được nuôi dưỡng hàng ngày chứ không phải từ một lời hứa ngây ngô của trẻ con. Bẳng đi một thời gian, không rõ tại sao Quế Lâm có được móc khóa đó. Cô nhớ rõ ràng mình đã bỏ nó đi tại bãi biển, có lẽ Quế Lâm đã biết Văn Quân nhận nhầm người nhưng vẫn im lặng, giờ lại hợp thức hóa câu chuyện năm xưa bằng chiếc móc khóa? Thật nực cười. Cô thừa nhận tình cảm đối với Văn Quân chỉ là phút chóc run động kỷ niệm, đó tuyệt đối chưa phải tình yêu. Nhưng chị đối xử với cô như thế ư?

“Thôi bỏ đi.” Trúc Lâm nhẹ giọng.

“Văn Quân trông rất giống tôi sao?”

Gạt qua những đố kỵ vụn vặt, Trúc Lâm bình tĩnh suy nghĩ, Văn Quân là cảnh sát hình sự hiện giờ anh tỏ ra không quen biết cô chắc hẳn có lý do của anh ấy.“Có... mấy phần giống.”

“Cậu ta ở đâu? Làm nghề gì? Cô là gì của cậu ta?” Có vẻ như đang có ai đó theo dõi cuộc trò chuyện vậy, thật tình nếu cần người phối hợp diễn xuất thì cũng nên véo cô một cái để mà hợp tác chứ.

“Thì ở thành phố X, sinh viên thôi. Là đàn anh khóa trên của tôi.”

“Đàn anh khóa trên?”

“Đúng... đúng là như vậy.”

Một hồi lâu, tiếng động cơ xe vẫn kéo dài bất tận, ngoài ra không có bất kỳ một âm thanh nào nữa. Trúc Lâm sốt ruột.

“Anh gì ơi... Anh còn ở đó không? Anh giúp tôi tháo bịt mắt ra được không? Thật khó chịu.” Vẫn không trả lời, Trúc Lâm sốt ruột “Hay anh cởi trói cho tôi đi, tôi không chạy đi đâu hết, tôi xin thề.”

“Tôi đưa cô đến bệnh viện, cô sẽ không bị sao cả, với một điều kiện.” Anh nói.

Trúc Lâm mừng rỡ.

“Tốt quá! Mà anh mau nói đi! Điều kiện gì?”

“Cô chịu khó yên lặng, giữ nguyên trạng thái như vầy cho đến nơi... Không được cho ai biết việc đã gặp tôi trong hang tối.”

“Tôi hiểu rồi... Nhưng anh ổn chứ? Anh có sao không?”

“... Ừ, miễn cô giữ bí mật, tôi sẽ không sao.”

--------Kỳ Mộng - Tác giả: Uyển Đồng Hi Văn