Kỳ Mộng

Chương 8: Có người mang những ngôi sao trên trời xuống

Không biết là do trời tối hay do thực sự anh đã rất buồn về thái độ của cô mà đôi mắt ấy đã sâu lại càng sâu thăm thẳm. Kate rụt rè tiến đến gần rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

“Sao anh biết tôi sẽ lên đây?”

“Tại tôi chờ…” anh không nói tiếp ý ban đầu mà lãng sang chuyện khác, nhưng cái lãng này lại đúng với câu hỏi của cô hơn “Từ đỉnh đồi này có thể nhìn thấy cả một vùng rộng lớn, lúc nảy tôi ngồi ở đó và nhìn thấy cô đi.”

“Ra là vậy.” Kate gật gù.

Lẽ ra cuộc nói chuyện sẽ thân thiết và cởi mở hơn nếu như…

“Tôi có chút bất ngờ.” Kate nói sau một hồi quan sát cận cảnh người thanh niên này.

“Bất ngờ?” Anh hỏi.

“Phải.” Lúc này cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh “Người như anh dù nhìn ngang hay dọc cũng không thể nhìn ra là loại thanh niên biếи ŧɦái chuyên dọa ma, hay rình rập các cô gái được.”

Không cần nhìn cô cũng biết vẻ mặt anh ta sẽ trở nên như thế nào. Chỉ thầm trách bản thân quá dại dột, dẫu sao giữa chốn hoang sơ này chọc giận một “hồn ma” cũng là điều bất lợi. Ngược lại với suy nghĩ của cô, anh không trả lời, cũng không nổi cáu, chỉ lặng lẽ lôi ra từ túi quần hai chiếc lá tre và nói:

“Có muốn nghe không?”

“Nghe?” Kate tròn mắt.

“Phải.” Anh đứng bật dậy trỏ về phía đỉnh đồi, khẽ đưa tay “Nắm lấy tay tôi là được.”

Tại sao phải nghe lời anh ta? Kate chớp chớp mắt. Một cô gái chưa có sự nghiệp của riêng mình, chưa có người yêu. Nếu phải chết thì thật không cam lòng. Ai mà biết được ẩn sâu trong cái vẻ ngoài như thôi miên kia là một người như thế nào.

“Tôi là Duệ Khang Anh, đang sống và học tập ở Texas. Cô có thể biết địa chỉ của tôi ở đó, số điện thoại và cả tài khoản mạng xã hội nữa.”

Kate bật cười, anh có vẻ hiền hơn cô nghĩ. Khẽ đặt vào tay anh bàn tay đang lạnh ngắt, một cảm giác ấm áp, chân thực.

“Tôi là Kate Trần.”

Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Kate, kiên nhẫn, chờ đợi cho đến khi cô có thể đứng vững trên đỉnh đồi một cách an toàn nhất rồi mới xoay người lại, hướng mắt nhìn cô, một cái ánh nhìn như cố thu tất cả và đáy mắt.

“Kate nhắm mắt lại đi!”

“Tại sao?” Cô hỏi khẽ.

“Tôi sẽ mang những ngôi sao trên trời xuống.”

Kate cười hếch mũi. Cái kiểu cười xấu xí ấy làm anh cũng không nhịn được cười theo – một nụ cười khiến cô ngây ra như tượng sáp, nhưng rồi cũng nhanh chóng nhắm mắt lại. Anh đếm.

“Một… Hai… Ba…”

Khi Kate mở mắt, hàng triệu ngôi sao bé nhỏ đang bay lượn quanh cô. Chính là hình ảnh này, mười lăm năm trước cô đã từng nhìn thấy. Thì ra chiếc túi vải mà anh mang theo bên mình chứa đựng những ngôi sao biết bay. Thật kỳ diệu. Cô đưa tay lùa vào gió, vào những con đóm nhỏ. Anh khẽ mỉm cười, cô thơ thẩn nhìn vào mắt anh. Tựa như đã quen bao kiếp trước.

Anh khẽ đặt hai chiếc lá lên môi. Ánh trăng trong vắt chảy theo dòng điệu âm thanh trong vắt. Kate lặng lẽ ngắm nhìn, chàng trai này phản phất nét phong trần như một người đã trãi qua nhiều hỷ nộ ái ố của cuộc đời nhưng nụ cười lại hồn nhiên như trẻ nhỏ…

Kate rơi tự do xuống giường, đã gần ba giờ sáng nhưng việc đầu tiên không phải là một giấc ngủ, hình ảnh chàng trai thổi lá cùng những con đóm nhỏ như bay lượn trong đầu cô. Kate ngồi bật dậy, hấp tấp mở máy tính, đăng nhập vào mạng xã hội.

“Duệ Khang Anh.” Kate đọc khẽ. “Sinh viên năm thứ ba ngành Sinh học, đại học West Texas A& M.”

Lần đầu tiên giấc ngủ đến với cô thật êm đềm. Chẳng biết là do quá mệt mỏi hay bởi vì cái bóng trong suốt ấy đã thực sự buông tha cô.

֍֍֍

King…koong…king…koong…

Thật là điên đầu được, mới sáng sớm mà ai đã làm ầm lên như thế? Kate cào nhào ngồi dậy. Nhìn đồng hồ đã quá 10h. Cô phóng mắt ra ngoài cửa sổ, cô gái có dáng người thanh mảnh, mái tóc xoan xoắn, mặc dù đang nhìn xuống nhưng vẫn có thể nhận ra đôi mắt to tròn đen láy, đấy chẳng phải là Trúc Lâm sao? Kate vội vàng chạy xuống nhà. Không thể chấp nhận được, thì ra hiện giờ chỉ còn mỗi mình cô ở nhà, chẳng trách Lâm nhấn chuông liên hồi như thế.

Cửa vừa mở ra Kate đã cười hớn hở.

“Sao cậu không gọi điện cho tớ?”

Trước vẻ ngơ ngác từ cậu ấy, Kate kịp thời nhận thấy có điều gì sai sai. Khoan đã… đây… không phải là Trúc Lâm? Cậu ấy sẽ không mặc Jacket, không đi boot, đặc biệt sẽ không lạnh nhạt với Kate như thế này. Chuyện gì lạ vậy?

Cô gái ngập ngừng.

“Xin lỗi, tôi cần gặp anh Hưng.”

Kate lặng ba giây mới định hình được nhân vật “anh Hưng” được nhắc tới chính là cậu út của mình.

“Cô là…”

“Tôi là đồng nghiệp ở cơ quan.”

“À… mời chị vào nhà.”

Cô gái ngồi ở salong trong lúc Kate gọi điện. Cậu đưa bà tư cạnh nhà đi chùa, cô biết ngôi chùa này, chỉ cách nhà chưa đầy ba cây số, không lạ gì khi vừa pha xong ấm trà thì cậu đã trở về.

Vừa thấy cậu Hưng, cô gái đã đứng bật dậy.

“Anh… em lo…”

Cậu Hưng đưa tay ra hiệu bảo cô gái ngồi xuống.

“Em bình tĩnh, anh hiểu. Chúng ta chịu được ba năm rồi, chẳng lẽ bây giờ chỉ vì sốt ruột mà đánh đổ hết mọi thứ sao?”

Kate vẫn thẫn thờ đứng nhìn cô gái, cậu Hưng có vẻ không bằng lòng, khẽ nhíu mài.

“Kate, có việc gì sao?”

“Không! Con lên phòng đây.” Cô đành rời khỏi.

Cả buổi chiều không sao quên được ánh mắt long lanh như ngấn lệ của cô cảnh sát ấy, đương nhiên không phải chỉ vì cô ta quá giống Trúc Lâm. Càng lúc Kate càng không hiểu rõ mình!

Cô cồm cồm bê máy tính. Facebook hiển thị thông báo, một lời nhắn từ nick Duệ Khang Anh…

Kỳ Mộng - Tác giả: Uyển Đồng Hi Văn