Kỳ Mộng

Chương 12: Kỳ kiến tập

“Tôi là Kate Trần, sinh viên năm thứ ba đại học X. Bây giờ là mùa đông, tôi cùng mấy người bạn đi ngắm hoa cải trắng. Tuyết ở Mộc Châu thật đẹp, nhẹ nhàng trắng tinh khôi bay trong gió chứ không khô xốp, lạnh lẽo như những nơi mà trước đây tôi đã từng qua...”

“Cắt!” Chi Quân hạ máy. “Cậu nên nói tự nhiên hào hứng hơn. Xem này! Hình tượng nữ nhân trầm tĩnh thật không hợp với cậu.”

“Ráng quay lại lần nữa giúp tớ.” Kate vẻ mệt mỏi.

Chi Quân thở dài.

“Được rồi. Nhưng… cậu nên tập trung hơn. Đây là bài thu hoạch cho kỳ kiến tập, nó quan trọng với cậu với tớ và tám đứa còn lại.”

Kate là con người của cảm xúc. Những lúc tinh thần lên cao cô thậm chí có thể không ăn không ngủ để học tập, làm việc, nhưng nếu tinh thần đang xuống cho dù có cố mấy trăm phần công lực thì kết quả cũng chỉ là con số 0. Thật không thể hiểu nỗi, nhóm có đến chục người, trai xinh gái đẹp đủ cả lại đề bạc một cô gái nói tiếng Việt còn chưa lưu loát như cô đứng trước ống kính. Kate gật đầu gượng gạo.

“Tớ sẽ cố gắng.”

“Được. Bắt đầu!”

... Trúc Lâm vừa ngủ dậy, khuy áo cài lệch trên dưới trong rất thộn, tóc tai bù xù nhưng vẻ mặt thì tươi hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ, đang hí hoáy xem lại mấy bức ảnh đã chụp được lại còn xuýt xoa liên tục.

“Wow chắc sau này đi làm nhϊếp ảnh thôi. Một kỳ kiến tập thật ý nghĩa! Tớ thuộc về nghệ thuật các cậu à.”

Ngược lại với cậu ấy, Kate áo quần tươm tất, ánh mắt đờ đi vì mất ngủ. Cô ôm chiếc gối trước ngực.

“Cậu ra ngoài xem đi. Tớ cần ngủ.”

“Đúng vậy, tớ cũng cần ngủ.” Chi Quân ngồi bật dậy, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền rồi nhanh chóng nằm xuống hệt kẻ mộng du.

Trúc Lâm tròn mắt.

“Các cậu sao thế?”

Kate lườm.

“Suốt đêm qua có ngủ được đâu.”

“Tại sao vậy?” Trúc Lâm lại tròn mắt.

Kate ôm gối rời khỏi phòng. Nhóm của cô gồm mười người, bốn trai, sáu gái đến Mộc Châu kiến tập, thời gian hai tuần cho cả việc làm báo cáo. Bọn cô đã quyết định thuê hẳn một ngôi nhà gỗ cũng khá khang trang, có ba phòng ngủ, một bếp, toilet và phòng khách. Bốn bạn nam dùng chung một phòng; Kate, Chi Quân, Trúc Lâm một phòng; còn lại là Huệ Minh, Thu Cúc, Hoàng Dung. Kate gõ cửa phòng đối diện, Huệ Minh có vẻ ngạc nhiên. Thật ra giữa Kate và cậu ấy không quá thân thiết, chỉ là lần này giảng viên hướng dẫn đã bố trí ngẫu nhiên mà thôi.

“Sao vậy?”

Kate lách người qua cánh cửa, cô tiến thẳng đến giường rồi thả phịch xuống.

“Tớ ở nhờ cho đến cuối kỳ kiến tập.”

Ba cô gái nghiêm nghị, tay khoanh trước ngực.

“Cậu về đi! Chật lắm rồi.” Huệ Minh nói.

Thật không có tình người. Họ thử ngủ với Trúc Lâm một đêm mà xem. Kate giọng nài nỉ.

“Tớ ngủ ở sàn cũng được.”

Cuối cùng Kate cũng thuyết phục được họ mặc dù cảm thấy hơi có lỗi với Trúc Lâm. Đành vậy, vẫn còn hơn mười ngày dài ở phía trước… Tối qua, đêm đầu tiên ngủ cùng hai cô bạn thân, nhưng đúng là “tri kỷ”, một đêm thực sự quá dài! Có một điều mà đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu được tại sao Trúc Lâm không nói trước với cô là cậu ấy bị mắc bệnh mộng du? Cả khi Kate và Chi Quân tỏ vẻ khó chịu vì mất ngủ cậu ấy vẫn không có bất kỳ lời giải thích nào, trái lại còn rất ngạc nhiên khi cả Kate và Chi Quân suốt đêm không ngủ được.

Hôm nay, Kate chỉ việc ở nhà nghỉ ngơi và chuẩn bị hai bữa cơm cho cả đội, Chi Quân cũng vậy. Trúc Lâm đã rời khỏi nhà với vẻ hưng phấn, không có gì giống như một người suốt đêm không ngủ.

“Tớ đã nói với Trúc Lâm về chuyện cậu ấy bị mộng du.”

“Thế cậu ấy nói sao?” Kate tò mò.

Chi Quân lắc đầu.

“Cậu ấy không tin là đã mắc bệnh. Bảo là có lẽ vì quá mệt mỏi.”

“Không thể nào. Những gì tối qua cho thấy cậu ấy bị không nhẹ, thậm chí là bị một thời gian dài rồi.”

Chiều hôm trước.

Trúc Lâm nhận nhiệm vụ pha café, mọi người cùng uống và thảo luận đến hơn 9h tối, riêng cậu ấy lại xin phép ngủ rất sớm vì bị đau đầu. Khi Kate và Chi Quân trở về phòng, Trúc Lâm vẫn ngủ say. Thế rồi cả Kate và Chi Quân cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tiếng gió thổi mạnh, tiếng bước chân nhẹ nhàng, bóng dáng cô gái có thân hình nhỏ nhắn, mong manh như sương, tóc xõa dài, không rõ mặt như bay lượn trước mắt. Cô gặp phải ác mộng ư? Hay là thật? Kate có cảm giác không thể nào lay nỗi cơ thể, mọi thứ bất động, không hiểu sao trong vô thức cô lại có đủ thông minh để so sánh với cảnh tượng ở ngọn đồi ma trước nhà, điều này khủng khϊếp hơn nhiều. Cô chập chờn trộn lẫn giữa mê và tỉnh, khi thì một bóng đen cao lớn đang cúi xuống như muốn rõ mặt cô, khi lại là cái bóng trắng nhẹ nhàng đi đi lại lại… Tiếng kéo cửa rít lên khiến Kate bật dậy. Đang còn thở mạnh vì cơn ác mộng không rõ ràng kia thì một tiếng “xuỵt” cận kề bên tai cô. Đó là Chi Quân. Cửa khép hờ.

“Theo tớ!” Chi Quân thì thầm.

Mặc dù vẫn chưa mấy tỉnh táo nhưng mọi hành động của Kate có vẻ dứt khoát, cô bước xuống giường, khoát vội thêm chiếc áo len, tay cầm đèn, nhẹ nhàng theo sau Chi Quân.

“Đi đâu?” Kate hỏi khẽ.

“Sắp đến rồi. Giữ im lặng nếu nhìn thấy Trúc Lâm.”

Kate sững sờ, chưa kịp hỏi lý do thì Chi Quân đã kéo cô nấp sau một thân cây. Trúc Lâm bước ngang qua với vẻ mặt xanh xao, ánh mắt đờ ra mệt mỏi. Cô và Chi Quân lại rón rén theo sau cậu ấy. Những tưởng Trúc Lâm sẽ trở về nhà, nào ngờ khi vừa đến cửa, cậu ấy đứng nghiêm lại miệng thì thầm “Là anh… tại sao…”. Thật sự Kate không thể nghe rõ cậu ấy nói gì, cứ như đang hỏi một ai đó. Nhưng rõ ràng, làm gì có ai nữa?

“Phải làm gì bây giờ?” Chi Quân hỏi.

Mọi thứ trước mắt đủ làm cho Kate tỉnh ngủ. Cô thở dài.

“Chịu khó theo sát cậu ấy trước đã.”

… Gần bốn giờ sáng. Trúc Lâm không ngớt những hành động kỳ lạ. Lúc cậu ấy vào nhà nấp sau cánh cửa như đang rình một ai đó, lúc lại ngồi thẩn thờ ở sofa khi lại rón rén rời khỏi nhà như đang theo dõi một kẻ vô hình. Cuối cùng cậu ấy cũng tự trở vào phòng. Lúc nằm xuống giường, miệng vẫn thì thầm “anh… họ… không phải anh… café… họ… Minh”. Những từ này làm cả Chi Quân và Kate không sao ngủ tiếp được. Chi Quân hỏi nhỏ vào tai Trúc Lâm.

“Chuyện gì thế? Cậu đang nói gì thế?”

“Minh…”

“Minh là ai? Cậu muốn nói gì?”

Trúc Lâm nhắm mắt, miệng khép lại, có lẽ đã ngủ. Không hiểu sao những lời nói trong lúc mộng du của cậu ấy có một sức ám ảnh rất mãnh liệt. Kate thấy trong lòng đầy bất an.

-------

Kỳ Mộng - Tác giả: Uyển Đồng Hi Văn