Đêm 9/3/1945, Phát xít Nhật đồng loạt nổ súng.
Chiều 10/3 Pháp đầu hàng.
Quân Nhật nhanh chóng làm chủ tất cả các thành phố lớn, kể cả các tỉnh xa xôi như Cà Mau, hay phía bắc Đông Dương, Pháp cũng dần thất thủ, tàn quân chạy trốn qua biên giới Việt – Trung.
Lúc này, Yamashita là một đại tướng thuộc lục quân Đế quốc Nhật Bản, trong thế chiến thứ hai ông nổi tiếng với chiến công đánh chiếm các thuộc địa của Anh. Tháng chạp năm 1941, Yamashita phát động trận Malaysia từ những căn cứ đóng ở Đông Dương thuộc Pháp, trong chiến dịch này – bao gồm cả sự kiện Singapore thất thủ, quân của Yamashita đã bắt giữ hơn một trăm nghìn lính phe Anh. Sau trận đó, ông được mệnh danh là “Con hổ Mã Lai”. Nhưng đó không phải là vấn đề gây tranh cãi. Gần một thế kỷ đã trôi qua, nhưng câu chuyện về “kho báu” của Đế quốc Nhật Bản được chôn giấu đâu đó tại Đông Dương vẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí tò mò của dư luận. Không ít những đoàn người đã bất chấp mạng sống, bất chấp của cải, hạnh phúc gia đình,… để đi tìm “kho báu”.(*)Lời tác giả: Yamashita và bối cảnh lịch sử giai đoạn 1944-1945 dựa trên mốc lịch sử có thực. Tuy nhiên, câu chuyện về "Kho báu" mà Đế quốc Nhật Bản còn để lại đâu đó trên lãnh thổ Việt Nam là một tình tiết hư cấu.
Cuối năm 1944 Nhật đầu hàng Đồng Minh, Yamashita nhận được lệnh bằng mọi cách phải đưa toàn bộ số của cải về Nhật. Tuy nhiên, âm mưu này bị phe Đồng Minh phát hiện và tìm cách ngăn chặn. Trước tình thế đó, ông ta cùng những người lính của mình đã bí mật chôn giấu lại Việt Nam. Số còn lại bí mật chở đi bằng những con tàu có trọng tải trên 3000 tấn, nhưng vừa đến vùng biển miền trung Việt Nam thì bị Đồng Minh ném bom. Hơn 100 con tàu đã bị đắm ngoài khơi cùng với số châu báu ấy.
“Không tính đến số vàng đã nằm yên dưới đáy biển, số của cải được chôn lại ở ven biển đủ để khiến cho người ta thèm thuồng. Tôi không tin ông không hứng thú, nhất là khi tôi đang nắm trong tay chiếc bản đồ.” Lê Văn Lâu vừa cười to vừa vỗ đùi phành phạch như rằng số vàng đang nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Ngược lại, người đối diện chỉ lắc đầu cười nhạt.
“Ta chỉ là người thường, lại quen việc buôn bán nhỏ, làm sao phân biệt được thật giả?”
“Ông khiêm tốn quá rồi, ở cái đất này ai dám động tới họ Tiêu? Tôi lạ nước lạ cái dám lừa ông sao?”
Tiêu Mao người dong dỏng cao, tóc bạc đã quá nửa đầu, hơn nửa đời người loại người nào mà chưa từng gặp qua, món lợi nào mà từ bỏ. Lê Văn Lâu tuy có tham lam, bốp chát nhưng hợp tác với hắn không phải là không được việc. Dù sao Tiêu Mao cũng cần có nhịp cầu để mở rộng địa bàn.
“Ta thật lấy làm nghi ngại, thế lực của anh và tấm bảng đồ sẵn trong tay kia nữa, tại sao phải hào phóng chia chác cho ta?”
“Ông đã hỏi thẳng thì tôi cũng thật thà trả lời. Sự tình là tôi vấp phải bọn ranh con phiền phức. Gần đây bọn chúng liên tục chiếm địa bàn, giành các mối làm ăn. Quan trọng hơn hết bọn chúng cũng đang dòm ngó số báu vật này. Cho nên…”
“Được.” Tiêu Mao đưa tay dứt khoát, Lâu cũng nhanh nắm lấy, quả thực hắn chỉ chờ có thế, cũng không ngờ nỗi Tiêu Mao sẽ dễ dàng nhận lời.
“Hợp tác vui vẻ.” Lê Văn Lâu cười vang, xem ra chuyến đi Quảng Châu lần này hắn đã bội thu.
֍֍֍
Nhìn lại con đường đã đi qua, cảm thấy cô đơn và lạc lõng, lại cơn mưa chiều đông trên đất Mỹ, gắn bó rất lâu vẫn không thể nào quen được, hắn người cao ráo, đi giày da, cũng như tất cả người bản địa, áo khăn dày cộm, hơi thở kèm theo làn khói trắng.
“Cậu là Drake?”
Hắn không trả lời cũng không quay đầu lại. Chỉ lặng lẽ đi, những bước chân vô cảm.
“Tôi là Ayumi.”
Hắn biến mất. Thực sự đã biến mất ngay trước mắt cô.
Texas, 10h trước.
“Tôi cần anh giúp đỡ.” Một người có tên Ayumi gửi mail cho Drake.
Ngoài anh Hùng và Sư phụ và người đó còn có người biết được tài khoản này hay sao? Liệu rằng FBI đã mười mươi tóm được cậu?
“Cô là ai?”
“Ayumi, tôi không phải địch mà là bạn.”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì cả.”
“Anh là Drake – người có thể lấy được bất cứ thứ gì nếu muốn. Tôi cần một thứ, đó là viên kim cương màu tím tại bảo tàng Smithsonian.”
“Cô đi quá xa rồi.”
Lại là viên kim cương ấy! So với những viên trước đây cậu từng có được thì kích cỡ của nó chẳng đáng là bao. Nhưng chỉ một ngày có đến ba lời đề nghị thì quả thực… cần nghiêm túc suy nghĩ.
Drake lờ đi lời đề nghị kia, nhưng không thể không trả lời ông Sư phụ đã nuôi và dạy cậu.
“Nếu xem ta là thầy?...”
Drake gõ ba dấu “!” để trả lời email rồi tắt máy . Một ông già có tính cách trẻ con. Cậu thầm trách nhưng lại nhếch môi cười. Cuộc đời cậu rốt cuộc còn lại gì ngoài những đám cháy, những hồi ức đáng nguyền rủa? Và họ.
Một tháng sau…
Drake đã chờ khá lâu, cậu nghĩ thầm “Ông già ấy chưa bao giờ trễ hẹn.” Nhưng. Bíp… bíp…
“Đặt nó ở chỗ cũ.” Tin nhắn từ Sư phụ? Ông ấy nhắn tin? Chuyện lạ.
Drake quay đầu xe lại, lái nhanh ra sân bay.
--------Kỳ Mộng - Tác giả: Uyển Đồng Hi Văn