Kỳ Mộng

Chương 43: Ngoại truyện - Ám ảnh kinh hoàng 3

Đêm khuya không một bóng người, tên Hùng cưỡi xe máy chở thêm cậu nhóc mặt đầy máu tươi lao vùn vụt khỏi hiện trường gây án. Trong gió lạnh, cả hai không nói một lời nào, Hùng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn sự run rẩy của nó từ phía sau. Trước đó chừng đôi mươi phút, cũng chính cậu nhóc đang run rẩy kia đã cứu hắn một mạng. Tên Thu đến chết đi vẫn là một tên cặn bã, gã diễn một màn kinh sợ và bất lực thật ra chỉ để phân tán tập trung của Hùng, khi có cơ hội gã gọn gàng rút ra một khẩu M1911 vừa vặn đặt lên trán hắn. Chỉ là không thể nào ngờ được gã lại chậm tay hơn một đứa trẻ chỉ vừa bảy tuổi. Chẳng rõ thằng nhóc đã có mặt từ lúc nào, trên tay là một lưỡi dao đã gỉ sét nặng nề, bám đầy đất, cán dao cũng không còn, hành động dứt khoát không khác gì một sát thủ chuyên nghiệp. Nó lạnh lùng một phát xuyên từ sau lưng đến tim khiến gã chỉ kịp xoay người lại, quờ quạng khẩu súng lên đầu nó nhưng không còn sức bóp cò rồi ngã quỵ.

Tại một hốc tối, Hùng bảo thằng bé ngồi yên bên cạnh chiếc xe của mình.

“Mày bước ra là mất mạng, biết chưa?”

Cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, với đôi mắt mờ mịt đi vì máu và nước mắt, cậu nhìn thấy chú đó đang nói chuyện với một người đàn ông có vẻ ngoài điềm đạm và sang trọng, ông ta đưa cho chú một túi nilon màu đen lớn.

“Rời khỏi Việt Nam đi.”

“Còn…?” Hùng chưa mở lời trọn vẹn.

“Tôi sẽ thu xếp chuyện còn lại, … sau này khi mọi thứ tốt hơn hãy trở về.” Giọng điệu ông ấy rất chân thành.

“Được. Từ bây giờ, tôi sẽ nghe theo anh, mọi thứ theo sắp xếp của anh.”

Người đó gật gù, khẽ vỗ vai Hùng rồi nhanh chóng bước lên chiếc ô tô đỗ bên cạnh.

“Càng sớm càng tốt.”

Nhiều năm sau đó, Khang Anh vẫn không rõ người đàn ông ấy rốt cuộc là ai, tại sao lại xuất hiện giữa đêm khuya, giúp anh Hùng và cậu chạy trốn, mãi đến gần đây cậu mới biết người đó chính là Trần Khắc Chính – Thật ra không hề trùng hợp.

Gần nửa tháng trôi qua kể từ đêm kinh hoàng ấy, hai người vẫn chưa thể rời khỏi Việt Nam. Chú ấy nói hiện tại mặc dù đã có người giúp sắp xếp lại hiện trường và lo các vấn đề quan trọng cho họ nhưng nếu quá nôn nóng để xảy ra sơ suất gì thì sẽ không còn cái tương lai nào cho cả hai nữa. Duệ Khang Anh mới bảy tuổi, cậu không rõ cái gì là “tương lai” mà chú nói, cậu chỉ biết bây giờ cậu chẳng có ai cả, chú ấy là người đã bế cậu khỏi biển lửa – giật lấy cậu từ tay Thần Chết, là người nói với cậu “Ráng ở lại Mái Ấm đi… dù họ có lợi dụng hay ức hϊếp một chút nhưng có ăn, có mặc… khi nào cứng cáp hơn hoặc họ đánh mày quá đáng thì… hãy nghĩ tới việc rời đi…” – dạy cậu cách sinh tồn đầu tiên khi không còn gia đình nữa. Vậy trong hiện tai này, chú đã là “người thân” của cậu rồi. Vì thế, cậu phải bảo vệ chú ấy. Mấy ngày sau, hai người đã qua được biên giới trót lọt bằng con đường của các dân buôn lậu thuốc lá, thật may mắn.

Kỳ Mộng - Tác giả: Uyển Đồng Hi Văn