Kỳ Mộng

Chương 41: Ngoại truyện - Ám ảnh kinh hoàng 1

Ngày 14 tháng 5, có một hoàng hôn kỳ lạ bên bờ biển thuộc đảo Galveston (Houston – Mỹ), cậu bé bình thản ngắm nhìn dải cát trắng mịn màng và làn nước lóng lánh ánh sáng. Thật đẹp đẽ! Cậu mặc chiếc áo bông cũ nát, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, cơ thể suy dinh dưỡng đang run run như động vật nhỏ vừa bị nước lũ cuốn trôi tới. Người đàn ông cao lớn, da trắng, râu corporate beard nghiêm khắc nhìn cậu giây lát rồi nhanh chóng quay sang nói chuyện với ông Dũng – người đã cho cậu ở lại trên tàu mấy tháng vừa qua, có vẻ người đó không mấy hài lòng. Hai người họ nói với nhau rất nhiều, lời người này xen vào người kia như tranh cãi, thỉnh thoảng sắp lớn tiếng rồi kìm lại, nhưng cậu không hiểu được, mãi về sau này – khi nhớ đến, Khang Anh mới hiểu thì ra ông Dũng đã bán cậu cho một gánh xiếc rong với giá $3000 nhưng người kia thì đánh giá cậu chỉ đáng $500. Ông Dũng không chấp nhận, thời gian qua cậu ăn biết bao nhiêu là cơm gạo trên tàu, chưa kể cậu còn rất lanh lợi, khéo léo,… vậy là họ cãi nhau. Cuối cùng chốt lại là $1500 nhưng nếu 30 ngày sau mà cậu lăn đùng ra chết hoặc mang theo thứ bệnh dịch nào đó thì ông Dũng đừng hòng cập bến ở đây lần nào nữa.

Người đàn ông cao lớn thóp cổ lôi xềnh xệch cậu lên một chiếc xe ô tô cũ rồi vội vàng lái đi. Xe dời bánh, cậu ngoái nhìn ông Dũng, có chút mất mát nào đó chợt nhói lên trong lòng. Vì điều gì? Vì ông ấy không luyến tiếc nhìn theo cậu lần cuối ư? Thời gian qua hình như chưa có ai nhìn theo cậu lần cuối cả…

Ngày 15 tháng Giêng của hơn một năm trước, Khang Anh đưa Phi ra ngọn đồi gần nhà, dưới ánh trăng, cậu thổi lá cho Phi nghe và cùng em chơi với đóm đèn. Phi không được xinh đẹp như những người khác, người ta bảo rằng em ấy là “quỷ” và “nhà thằng quỷ” cũng từ đó mà ra đời mỗi khi có ai nhắc tới gia đình cậu. Sau này, cậu mới rõ, Phi mắc phải chứng alobar holoprosencephaly (HPE) với hiện tượng não phát triển bất thường, người mắc chứng bệnh nguy hiểm này hầu hết không thể sống nỗi qua sáu tháng tuổi. Thế nhưng năm đó Duệ Phi được sáu tuổi. Tuy rằng em ấy không biết nói, chỉ có một con mắt với quả đầu to kỳ lạ nhưng em ấy vẫn luôn nhìn cả nhà bằng cái nhìn dịu dàng nhất, ngoan ngoãn nhất. Hôm đó, lửa cháy lớn cả một vùng, giữa đêm trăng thanh vắng bỗng trở nên ồn ào, đinh tai nhức óc, tiếng cột nhà nổ răng rắc, tiếng kêu cứu tuyệt vọng. Duệ Khang Anh bừng tỉnh trong cơn hoảng loạn, Duệ Phi đã rời khỏi từ lúc nào? Đám cháy lớn lan rộng xuất phát từ hướng nhà của cậu. Khang Anh chạy một mạch về, cậu gào lớn.

“Cha ơi…”

“Mẹ ơi…”

“Các chị ơi…”

Lúc này chỉ còn tiếng lửa cháy và tiếng gió, gió thổi rất mạnh khiến đám cháy đã lớn lại càng hung hãn. Khang Anh đầm đìa nước mắt lao vào đám cháy…

Bây giờ có lẽ là một buổi chiều vắng lặng, Khang Anh mở mắt, nhưng mắt khô khốc, cậu chỉ có thể hé mi thành một đường hẹp. Trước mắt cậu toàn là màu trắng, trắng đến lạnh lẽo, cậu ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Có lẽ đây là bệnh viện. Vậy là cậu vẫn còn sống, có người đã cứu lấy cậu và cả nhà rồi? Thế nhưng cơ thể Khang Anh cứng đờ bất động, cậu cố dịch chuyển nhưng không thể, bấy giờ cơn đau rát mới ập tới, thực sự đau đớn và dữ dội khiến mắt cậu rơm rớm nước.

“Tỉnh rồi! Cậu bé tỉnh rồi!” Tiếng một phụ nữ trung niên đập vào tai cậu.

Chỉ chốc lát sau, một vài bác sĩ, y tá đã xông tới, vây quanh cậu. Mọi người rất vui mừng nhưng cũng nghiêm túc thảo luận.

“Thật may mắn, bỏng cấp độ 2 chiếm 20%, cấp độ 3 chiếm 8% cơ thể nhưng phục hồi rất tốt.”

“Cấp độ 3 chiếm 8 % ở trẻ thực sự nghiêm trọng.”

“Đúng vậy, cần chú ý vệ sinh tránh nhiễm trùng, tiết dịch fibrinous khá nhiều.”

“Vâng ạ.”

“À, nhanh chóng làm các kiểm tra đánh giá di chứng co rút cơ ở vùng bỏng cấp độ 3.”

(*) Lời tác giả: Các chương “Ám ảnh kinh hoàng, Ám ảnh kinh hoàng 1,2,3,…) là quá khứ của Duệ Khang Anh. Những cảnh tượng gây ám ảnh trong quá khứ thường đeo bám cậu ấy bằng những giấc mơ, vì vậy mọi thứ diễn ra như những lát cắt không đầu không cuối, không trận tự (Sẽ có một Truyện khác kể chi tiết và đầy đủ hơn)

Kỳ Mộng - Tác giả: Uyển Đồng Hi Văn