Kỳ Mộng

Chương 39: Gặp lại Lê Minh

“Off Fan Ayumi vào tối thứ bảy tuần này, vì vậy cậu khỏi nói gì thêm nữa.” Mộc Đan với lập trường vững vàng.

“Trời ơi tôi không tin nỗi lời nói này phát ra từ anh luôn đấy anh Đan.”

Lê Minh sững sốt,

“Một đứa con gái hot trên mạng thôi mà, anh đã hơn 30 tuổi rồi anh Đan à.”

“Cô ấy quan trọng đối với tôi. Ok chưa cậu?”

Lê Minh chỉ biết đá chân thật mạnh vào ghế rồi rời khỏi. Bạn bè là vậy? Anh em là vậy đấy. Giang hồ bận đi Off fan idol ư? Nghĩ mà tức. Thực sự cái sòng bạc của Hùm Xám đã ngốn hết tất cả những gì cậu có. Tất cả.

Lê Minh không phải là một con nghiện đánh bạc, mặc dù công việc của cậu cụ thể là bảo kê bar club, nhưng bảo kê không phải thằng nào cũng chích, cũng là con nghiện cờ bạc, chỉ là lần này cái đầu đất của cậu đã hại cậu, hại luôn hội bị mất địa bàn. Lẽ ra cậu không nên chỉ vì những lời khích bác. Cậu thực sự không phải là đối thủ của Hùm Xám.

Mới chưa đầy nửa giờ số lượng vỏ lon dưới chân cậu đã hơn chục chiếc. Bà dì bán khô mực bên vỉa hè khẽ lắc đầu. Nhưng với những kẻ ngoài lúc làm việc chỉ có bia rượu làm bạn thì bấy nhiêu đó có đáng là gì, cậu vẫn đang hết sức tỉnh táo. Và còn sợ nữa. Chỉ vì mấy câu khích bác của Hùm Xám ở quán bar mà cậu đã đồng ý cược với hắn cả cái quán ấy rồi đến sòng bạc. Mặc dù anh Hùng cho cậu làm chủ nhưng thua ngu như thế này thì đẹp mặt đại ka quá rồi.

“Cho cháu bốn con mang đi.”

Có tiếng con gái, hơn nữa lại rất quen thuộc. Cậu làm gì quen thuộc với đứa con gái nào ở đây nhỉ? Lê Minh quay đầu lại cũng là lúc Kate đang quay sang, vậy là chạm mặt nhau. Thoạt đầu cô nhỏ có vẻ hoảng hốt, nhưng sau đó lại vờ như không có gì rồi nhanh chóng rời đi. Lê Minh uống thêm vài ngụm nữa, tự dưng trong đầu nghĩ đến Drake...

“Này!” Lê Minh chặn trước mặt Kate.

Cô nhỏ có vẻ rất sợ. Cậu vội phân trần, nhưng giọng điệu thô lỗ đã là bản chất của cậu thì làm sao thay đổi được.

“Tôi đã làm gì đâu mà hoảng hốt lên vậy?”

“Anh... chặn tôi làm gì?”

“Nhờ chút việc.”

Trong đầu Kate hiện lên hàng loạt từ khóa không mấy tích cực như “xăm trổ”, “giang hồ”, “nghiện ngập”, “kim tiêm”, “trấn lột”, “bắt cóc”,... nhưng khoan đã, chẳng phải chính anh ta và bạn của anh ta đã từng cứu cô hay sao? Chẳng phải hiện giờ cô còn sống khỏe mạnh như vầy là nhờ vào họ cả hay sao?

“Tôi xin lỗi... À không, tôi cảm ơn.” Kate lắp bắp.

Lê Minh vội xua tay.

“Ôi nói cái gì thế? Chị giúp tôi một việc đi. Bí bách lắm mới nhờ con gái ấy. Trước đây tôi không thế đâu, nhưng sẵn thì giúp đi.”

“Nhưng giúp việc gì ạ?” Kate bối rối.

“Nói với Drake một tiếng giùm, vụ tôi làm mất cái bar.” Vẻ mặt Lê Minh ngại ngùng thấy rõ.

Kate tròn mắt.

“Mà... tôi sẽ nói gì ạ? Sao anh không nói?”

“Tôi là không dám nói mới nhờ chứ.”

Khoan đã, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Liệu rằng đã có sự hiểu lầm nào chăng? Drake từng nói anh chàng xăm trổ này và cái người mập mạp kia là gia đình của anh ấy, chứng tỏ họ rất thân thiết với nhau, hơn nữa cho dù Drake là đại ka của họ thì cũng liên quan gì đến Kate đâu nhỉ? Anh em bạn bè thân thiết không dám nói ra chuyện khó xử thì Kate làm sao nói được, rõ ràng cô là một người xa lạ. Nhưng cô thấy ngại, chỉ một lời nói, không gọi là báo ơn nhưng ít nhất cũng không bơ đi người từng giúp mình trong lúc mìnhkhó khăn tưởng chừng đối diện với cái chết.

“Vậy anh cho tôi biết, tôi phải nói thế nào đi? Hơn nữa... Drake đang ở đâu ạ?”

Bất giác Lê Minh giật mình, phải rồi, chính cậu cũng không biết Drake đang ở đâu. Thật ra Drake không phải là người trong hội, cậu ta chỉ là có mối quan hệ đặc biệt nào đó với anh hai Hùng võ, cậu ấy sẽ giúp đỡ vô điều kiện một vài vấn đề nếu Hùng võ đề nghị, còn bình thường thì chẳng ai biết cậu ấy đang ở đâu. Nhưng chẳng lẽ Lê Minh đã đánh giá sai tầm quan trọng của cô nhỏ này đối với Drake hay sao? Rõ ràng,trong đợt giải cứu Trần tiểu thư cách đây không lâu, cậu ấy toàn mặc kệ, chỉ quan tâm tìm bằng được cô nhỏ này, lại còn đưa về ngôi nhà trong rừng để chăm sóc. Vụ đó khiến Hùng võ vô cùng tức giận, anh hai cho rằng Drake đã lộ quá nhiều thông tin rồi, hành động của cậu ấy đang gϊếŧ dần cậu ấy. Cô nhỏ này khiến Drake đánh đổi an toàn của bản thân đến thế, rõ ràng không phải kiểu quan hệ bình thường, nhưng dường như cô nhỏ lại hoàn toàn không biết gì về Drake. Tự dưng Lê Minh cảm thấy buổi gặp gỡ này thật vô nghĩa. Kate vẫn im lặng chờ đợi. Lê Minh thở hắc ra.

“Chị hứa giúp tôi rồi đấy. Thôi... chị về đi. Mà hay để tôi đưa chị về, con gái bây giờ ngầu nhỉ. Hơn 9h tối vẫn còn lang thang bên đường mua khô mực.”

Tự dưng anh ta nhắc đến việc đi lang thang giờ này Kate mới nhớ, thật ra cô không đi một mình.

“Tôi đi cùng một vài người bạn nữa."

Thì ra Duệ Khang Anh đã có mặt từ lúc nào, cậu đứng cách đó vài chục mét, kiên nhẫn chờ hai người nói chuyện. Kate mừng rỡ vẫy tay gọi cậu.

“Tình cờ gặp lại một người anh.” Kate chỉ tay về phía Lê Minh.

“Chào.” – mặt Khang Anh lạnh băng.

Lê Minh cũng vội gật đầu đáp lời.

“À chào.”

Vẻ mặt Lê Minh đầy hoài nghi. Cậu thanh niên này trong rất quen thuộc, nhưng đột nhiên như thế này... Lê Minh không tài nào nhớ ra được đã gặp cậu ta trong hoàn cảnh nào.

Kate cảm thấy không khí bỗng dưng vô cùng kì lạ. Cô hắng giọng.

“A... có lẽ bọn em sẽ đi trước.”

Lê Minh ngập ngừng.

“À... ừ.”

Khang Anh xoay người đi rất nhanh, cậu còn nắm lấy tay Kate thật chặt, kéo cô đi, chỉ là Kate có cảm giác, dường như Lê Minh cũng nhận thấy Duệ Khang Anh rất giống một người. Chính là người đó.

Kỳ Mộng - Tác giả: Uyển Đồng Hi Văn