Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên

Chương 29: Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm Trận (3)

Hắn chú ý tới hai chữ được khắc trên chuôi kiếm.

Thanh Quân!

“Trước khi Tố Linh, không nên tùy tiện sử dụng pháp khí này, sẽ dễ dàng bị phản phệ.” Quảng Cầu Tiên nhắc nhở một câu.

Triệu Truyền Càn xoay người, nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi lĩnh phần thưởng của đệ tử thân truyền.”

Phương Vọng vội vàng thu kiếm, hành lễ với Quảng Cầu Tiên trước, rồi đuổi theo bước chân Triệu Truyền Càn.

Nhìn bóng lưng Phương Vọng, nụ cười của Quảng Cầu Tiên cũng chưa từng biến mất. Đợi hai người rời đi Thủy Uyên điện, hắn tự lẩm bẩm: “Lại ra một vị thiên tài, xem ra Thái Uyên môn sắp quật khởi rồi. Đáng tiếc, hắn nhập môn muộn, không đuổi kịp phúc duyên tiếp theo.”

Sau khi rời khỏi Thủy Uyên điện, được Triệu Truyền Càn dẫn đi, Phương Vọng đi Sự Vụ đường của chủ phong, nhận lấy ngọc bội của đệ tử thân truyền, lại đi Pháp Khí đường, nhận lấy túi trữ vật, phi kiếm, một trăm lá bùa và mười viên linh thạch. Thế này vẫn chưa xong, bọn họ lại đi Đan Dược đường, nhận mười bình Linh Khí đan.

Triệu Truyền Càn còn giới thiệu về tình huống của mạch thứ ba, tổng số đệ tử của mạch thứ ba vượt qua hai ngàn, đây là bao gồm cả đệ tử ngoại môn. Trước mắt mạch thứ ba có bốn vị đệ tử thân truyền, thêm Phương Vọng nữa là năm vị.

Trên đệ tử thân truyền phía chính là đại đệ tử thiện mạch, lại hướng lên nữa, thì là đại đệ tử của Thái Uyên môn.

Đại đệ tử thiện mạch có tư cách kế thừa vị trí phong chủ một mạch, mà đại đệ tử Thái Uyên môn đó chính là vị chưởng môn kế tiếp!

Phương Vọng cũng không cảm thấy hứng thú với việc tăng lên thân phận, địa vị, hắn hỏi thăm truyền thừa cao thâm nhất của mạch thứ ba là gì.

Triệu Truyền Càn nhìn hắn thật sâu, hồi đáp: “Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận, kiếm trận này được cho trận pháp mạnh nhất của Thái Uyên môn, nhưng thi triển một mình cũng là pháp thuật mạnh nhất, có uy năng cái thế bình định thiên hạ, nhưng bây giờ không người có thể luyện thành Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận.”

Phương Vọng yên lặng ghi nhớ.

Sau đó, Triệu Truyền Càn dẫn theo hắn bay tới trên ngọn núi của mạch thứ ba, khắp núi đều là bóng dáng đệ tử đả tọa tu hành, trên núi còn có rất nhiều cửa đá, không biết bên trong là gì.

Được Triệu Truyền Càn dẫn đi, Phương Vọng hạ xuống một chỗ đất trống, nơi này tụ tập mấy trăm tên đệ tử, đang tu hành một loại kiếm pháp nào đó.

Ngay phía trước đất trống, một loạt đệ tử khí vũ hiên ngang đang xem kỹ những đệ tử tu hành kia. Khi bọn họ nhìn thấy bóng dáng Triệu Truyền Càn, lập tức xoay người, cùng nhau hành lễ với hắn.

“Lý Ngu, vị này là sư đệ của ngươi, Phương Vọng, hôm nay hắn nhập môn, đã được chưởng môn công nhận, ngươi dẫn hắn vào ở động phủ.”

Triệu Truyền Càn nói với một nam tử dẫn đầu. Nói xong, hắn đã ngự kiếm rời đi, để lại Phương Vọng.

Lý Ngu, đại đệ tử của mạch thứ ba, nhìn như trẻ tuổi, thực ra đã hơn hai trăm tuổi.

Nghe thấy Triệu Truyền Càn nói, mắt Lý Ngu sáng lên, đệ tử khác phía sau hắn cũng bắt đầu kích động, ào ào vây tới.

“Đệ tử thân truyền, xem ra ngươi là người mạnh nhất trong một nhóm đệ tử mới này!”

“Tiểu tử được lắm, có ánh mắt, lựa chọn mạch thứ ba, tuyệt đối sẽ không để ngươi hối hận.”

“Ha ha ha, rốt cục có thiên tài khó lường gia nhập mạch thứ ba rồi.”

“Phương Vọng sư huynh, sau này có dặn dò gì, cứ tìm ta bất cứ lúc nào, ta là đệ tử phân mạch, ta tên Chu Bác. “

Trong Thái Uyên môn, đệ tử cấp bậc cao hơn chính là sư huynh, chỉ có đồng cấp mới bàn về tư lịch.

Phương Vọng cũng không sĩ diện, khách sáo với từng người trong bọn họ. Sau một hồi giày vò, Lý Ngu dẫn theo Phương Vọng đến chọn lựa động phủ.

Trên đường đi, Lý Ngu rất nhiệt tình, giới thiệu về mạch thứ ba cho Phương Vọng.

Phong chủ của mạch thứ ba tên là Dương Nguyên Tử. Ngoài chủ đạo sự vụ của một mạch, phong chủ cũng sẽ thu đệ tử thân truyền làm đồ đệ. Lý Ngu cực kì thổi phồng Dương Nguyên Tử, như thế Dương Nguyên Tử là phong chủ mạnh nhất.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Phương Vọng mới chọn được động phủ của mình. Thì ra cửa đá trên núi chính là động phủ, giữa động phủ cũng có chênh lệch về phẩm giai. Thân là đệ tử thân truyền, hắn được hưởng thụ một trong những động phủ tốt nhất.

Sau khi Lý Ngu cáo từ rời đi, Phương Vọng vào động phủ. Sau này hắn sẽ dùng lệnh bài thân phận của mình ra vào động phủ này. Động phủ vô chủ, chỉ cần nhấn lệnh bài đệ tử lên trên cửa một cái là có thể nhận chủ. Đương nhiên, nhận chủ ở đây cũng không phải là không thể phá, phong chủ có thể cưỡng ép thu hồi động phủ.

Hết thảy trước mắt khiến mắt Phương Vọng sáng lên. Nhìn từ bên ngoài, còn tưởng rằng động phủ rất nhỏ, không ngờ tới bên trong có động thiên khác, lớn chừng nửa cái sân bóng, chỗ sâu nhất lại còn có một mảnh hồ nhỏ. Trong động phủ phung trào linh khí nồng nặc, hắn chỉ hít một hơi đã thấy thần thanh khí sảng.

Trong động phủ có bàn đá, băng ghế đá, cũng có một cái giường lớn bạch ngọc, hắn đơn giản đi dạo một lần, rồi ngồi tĩnh tọa trên giường lớn bạch ngọc, nạp khí tu luyện.

Hôm nay tiêu hao quá nhiều linh lực, nhất định phải bù lại.

Dựa theo lời Lý Ngu nói, năm ngày sau Dương Nguyên Tử mới có thể xuất quan gặp hắn. Đệ tử thân truyền trong Thái Uyên môn rất tự do, ngày bình thường không có bất cứ việc gì cả, cho dù không làm việc, cũng có thể đúng hạn đạt được tài nguyên tu hành của Thái Uyên môn.

Vừa nạp khí tu luyện, Phương Vọng vừa giấu tâm tư trong lòng.

Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận, nhất định phải đoạt tới tay!

Thời gian trôi qua năm ngày, Phương Vọng cũng không hề rời đi động phủ của mình. Mặc dù bái nhập Thái Uyên môn rất hưng phấn, nhưng hắn cũng không có ý nghĩ ra ngoài kết giao đệ tử, vì hắn biết rõ, địa vị của mình ở Thái Uyên môn quyết định bởi tu vi của mình. Chỉ cần hắn giữ vững tên tuổi thiên tài, thì tất cả người bên cạnh đều là người tốt, một khi hắn trì hoãn tu hành, chuyện phiền toái tự nhiên sẽ theo nhau mà đến.