Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên

Chương 25: Ta Không Đồng Ý. (2)

Cố Ly liếc thanh niên mặc áo lam một chút, mặc dù trên mặt có mạng che mặt, nhưng trong mắt nàng vẫn toát lên vẻ khinh bỉ rõ ràng.

Đại đa số người lộ vẻ mặt sùng bái, rất hiển nhiên đây là lần đầu tiên nghe nói đến truyền thuyết này.

Phương Vọng nói thầm quả nhiên, thật sự là cao nhân!

Đoán chừng có lẽ là tồn tại số một số hai của Thái Uyên môn, bình thường thoạt nhìn cà lơ phất phơ, vào thời điểm then chốt nhất định rất mạnh.

“Được rồi, quay về chính sự, các ngươi đã trở thành đệ tử phân mạch, hiện tại có thể tranh đoạt đệ tử trì kiếm và đệ tử thân truyền.” Tham Thụy chân nhân giả vờ ho một tiếng, nghiêm mặt nói.

Một nữ tử không nhịn được hỏi: “Có thể trực tiếp tranh đoạt đệ tử thân truyền sao? Chín đại giáo phái đều không tiền lệ như vậy.”

Các con em thế gia khác đều thấp giọng nghị luận, cũng có vẻ rất phấn chấn.

Tham Thụy chân nhân ngạo nghễ nói: “Trước kia là như thế, nhưng sau này lại khác. Thái Uyên môn phá vỡ lề thói cũ, chính là vì trợ giúp thiên tài trưởng thành tốt hơn. Các ngươi đều là tu vi Dưỡng Khí cảnh, hiện tại có thể tranh đoạt. Người muốn trở thành đệ tử thân truyền thì có thể đứng ra, độc chiến tất cả những người khác, thắng thì có thể trở thành đệ tử thân truyền, mà năm người biểu hiện tốt nhất có thể trở thành đệ tử trì kiếm.”

Độc chiến tất cả mọi người!

Lời vừa dứt, tất cả mọi người trở nên yên tĩnh.

Phương Vọng không khỏi liếc nhìn Chu Tuyết, dùng ánh mắt hỏi thăm có muốn tranh hay chăng.

Chu Tuyết chậm rãi gật đầu, nhưng lông mày của nàng hơi nhíu lại, hiển nhiên không kịp chuẩn bị.

Hẳn là kiếp trước nàng này cũng không phải là đệ tử của Thái Uyên môn?

Phương Vọng không nhịn được chế nhạo trong lòng, hắn bắt đầu hoài nghi Chu Tuyết có ý khác với Thái Uyên môn.

Cố Ly mở miệng hỏi: “Xin hỏi trưởng lão, nếu không chỉ một người muốn làm đệ tử thân truyền, thì do ai đến độc chiến tất cả mọi người?”

Lời nói này dẫn tới hơn mười người gật đầu. Người dám gật đầu, đều là người tràn đầy lòng tin.

Tham Thụy chân nhân tự tiếu phi tiếu nói: “Chuyện này phải xem các ngươi, đệ tử thân truyền có quyền lực chấp pháp, quản lý đối với đệ tử cùng mạch, nhất định phải có năng lực thuyết phục mọi người.”

Lúc này Cố Ly tiến lên một bước, mở miệng nói: “Ta tên Cố Ly, đến từ Cố gia Lạc Bắc, tu tiên mười hai năm, đã tới Dưỡng Khí cảnh tầng chín, tập được Ngũ Thánh kiếm pháp của gia phụ Cố Thiên Hùng, ta muốn làm đệ tử thân truyền, ai không đồng ý?”

Cố gia Lạc Bắc!

Phần lớn người ở đây không khỏi chấn động, khiến Phương Vọng hiếu kì, Cố gia Lạc Bắc mạnh đến mức nào?

Vị nam tử áo đen đôi mũ rộng vành kia khoanh tay trước ngực, khẽ nói: “Cố gia Lạc Bắc, quả thực có tư cách, vậy thì để ngươi đi, ta cũng muốn nhìn xem Ngũ Thánh kiếm pháp có thể có thực lực áp chế mọi người cùng cảnh giới hay không.”

Hắn vừa nói như vậy, càng không có người dám đứng ra.

Phương Vọng cảm thán trong lòng, không biết khi nào Phương gia Nam Khâu có thể có uy phong bực này?

“Nhanh lên, đệ tử thân truyền có chỗ tốt mà ngươi không cách nào tưởng tượng được. Tư chất của thân thể ta không bằng ngươi, ta có rất nhiều cơ duyên có thể tranh, nhưng ngươi thì khác. Con đường tu tiên của ngươi cũng không thể cứ luôn dựa vào ta, trừ khi ngươi cũng muốn thành quỷ. Về Cố gia Lạc Bắc, nhiều nhất hai mươi năm là sẽ bị diệt, không uy hϊếp được ngươi!” Chu Tuyết truyền âm đến.

Phương Vọng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, không cần Chu Tuyết thúc giục, hắn cũng sẽ đứng ra, nhưng Chu Tuyết khiến hắn càng thêm không có gánh nặng.

Nghĩ xong, Phương Vọng đứng ra, mở miệng nói: “Ta không đồng ý!”

Đột nhiên, tất cả ánh mắt đều rơi trên người hắn, làm lòng hắn run lên, nhưng hắn vẫn ra vẻ điềm đạm, bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Ly.

“Ngươi là người phương nào?”

Cố Ly nhìn chằm chằm Phương Vọng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, quan sát tỉ mỉ đối phương. Người dám đứng ra giờ phút này, tất nhiên không đơn giản, hẳn là nàng nhìn nhầm, kẻ này có lai lịch lớn?

Tất cả mọi người đang dò xét Phương Vọng, bao gồm cả Tham Thụy chân nhân.

Phương Vọng bình tĩnh nói: “Ta tên Phương Vọng, không bằng ngươi và ta luận bàn một phen trước, người thắng đảm nhiệm tư cách độc chiến tất cả mọi người, thế nào?”

Hắn vừa dứt lời, lúc này đã có người ồn ào. Mọi người ở đây cũng có bối cảnh thế gia tu tiên, mặc dù không dám tùy tiện ra mặt, nhưng nhìn thấy có người không nể mặt Cố Ly, bọn họ vẫn rất hưng phấn.

Phần lớn người đều kiêng kị tên tuổi Cố gia Lạc Bắc, nhưng một phần người còn lại chỉ cẩn thận thôi, cảm thấy tùy tiện tranh đoạt đệ tử thân truyền, chỉ sợ ngay cả tư cách đệ tử trì kiếm cũng không tranh được. Bị năm mươi mốt người vây công, rất có thể không kịp thể hiện ra sự mạnh mẽ của mình đã bị đánh tan.

Tham Thụy chân nhân đứng ở một bên, nắm râu ria, mang vẻ mặt xem náo nhiệt nét mặt, hắn không định ngăn cản.

Cố Ly tiến lên hai bước, đưa tay rút ra một thanh tế kiếm từ phía sau lưng. Thanh kiếm này rộng hai ngón tay, lại dài bốn thước, lưỡi kiếm lóe ra tia sắc lạnh.

“Vậy thì thử một chút đi!” Giọng điệu Cố Ly cương quyết, nàng nhấc kiếm chỉ hướng Phương Vọng.

Phương Vọng nâng cánh tay phải lên, giơ lên phi kiếm trong tay, nhưng rất nhanh, hắn đã buông tay, chỉ thấy phi kiếm lơ lửng giữa không trung.

Cố Ly híp mắt, lúc này vung kiếm lên, chém ra một nhát, kiếm khí tung hoành, thế không thể đỡ thẳng hướng Phương Vọng, ven đường cuốn lên cát bụi cuồn cuộn.

Phương Vọng bỗng nhiên vung tay phải lên, phi kiếm bộc phát ra tốc độ cực kỳ đáng sợ, giống như một vệt sáng lạnh lẽo, xé nát kiếm khí phía trước, rẽ ra sóng gió, gần như ngay lập tức đã dừng trên trán Cố Ly.

Kiếm phong thổi bay mũ rộng vành của Cố Ly, cả mạng che mặt cũng bị giật ra, hiển lộ ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, giờ phút này khắp khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ kinh ngạc.

Nhìn phi kiếm lơ lửng trước mặt, cả người Cố Ly cứng ngắc. Mũi kiếm phản chiếu trong đôi đồng tử của nàng, giống như ngôi sao lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo, trán của nàng không khỏi rịn ra mồ hôi lạnh.