Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên

Chương 21: Tranh Cùng Thế Gia Tu Tiên. (2)

Phương Vọng đi vào gian phòng của mình, đóng cửa phòng, hắn tới trước giường, thu dọn đơn giản một phen rồi bắt đầu đả tọa.

Mà còn có sáu bảy ngày, hắn không nghĩ đến chuyện đi lung tung, mà là cố gắng hết sức tăng lên tu vi.

Huyền Dương Thần Kinh của hắn đã tới đại viên mãn, nhưng linh lực còn cần dựa vào thời gian đi chồng chất. Nếu Chu Tuyết đã nói không để hắn giấu dốt, vậy hắn phải dốc hết sức lực.

Cứ như vậy, Phương Vọng đóng cửa không ra, con cháu Phương phủ khác cũng không dám tuỳ tiện quấy rầy hắn.

Sáu ngày sau.

Giờ Tỵ, sắc trời sáng tỏ, một loạt tiếng chuông vang lên, vang vọng trong thung lũng, đinh tai nhức óc, bừng tỉnh Phương Vọng.

“Tới rồi sao?”

Phương Vọng yên lặng nghĩ đến, tươi cười đầy mặt.

Đêm qua, hắn cuối cùng đã đột phá tới Dưỡng Khí cảnh tầng bảy. Dựa theo công lực của Huyền Dương Thần Kinh đại viên mãn, cũng tiêu phí hơn một tháng mới thành tựu Dưỡng Khí cảnh tầng bảy. Nếu như hắn bắt đầu tu luyện từ tầng thứ nhất của Huyền Dương Thần Kinh, rất khó tưởng tượng cần bao nhiêu thời gian mới có thể đạt tới cảnh giới này.

“Nhanh chóng ra đi, khảo hạch nhập môn sắp tới rồi!”

Giọng nói của Chu Tuyết truyền đến từ ngoài cửa, Phương Vọng cầm lấy bảo kiếm của mình rồi đi xuống giường.

Nạp khí tôi thể, hắn cũng không cần rửa mặt, ăn cơm, cho nên hắn không cần chuẩn bị, cả người thoạt nhìn cũng rất sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái.

Trong thời gian nửa nén hương, đám người Phương Vọng bởi Chu Tuyết dẫn đầu đi ra khách sạn, phát hiện có không ít người cũng giống như thế, trên đường phố càng là như vậy. Từng đám người cùng đi đến một phương hướng.

Phương Vọng hiếu kì hỏi: “Thành Thái Uyên ngươi nhắc đến trước đó, thì có gì khác với trấn Thái Uyên này?”

Chu Tuyết hồi đáp: “Thành Thái Uyên là thành trì đối ngoại của Thái Uyên môn, mặt hướng toàn bộ Tu Tiên giới, mà trấn Thái Uyên là thành thị phàm nhân Thái Uyên môn tự bồi dưỡng. Phàm nhân ở lại nơi này phụ trách khai thác các loại tài nguyên cho đệ tử Thái Uyên môn. Người có thể đi tới trấn Thái Uyên, gần như đều có bối cảnh tu tiên. Thế gia tu tiên đến từ các nơi, không có bối cảnh và tình báo, là không phát hiện được con đường này.”

“Nói một cách đơn giản, ở thành Thái Uyên, chúng ta tranh cùng phàm nhân. Ở đây, chúng ta tranh cùng một số thế gia có bối cảnh tu tiên. Đương nhiên, thông qua khảo hạch từ nơi này, sẽ mang tới càng nhiều lợi ích.”

Tranh cùng thế gia tu tiên!

Đám con cháu Phương phủ bị hù dọa, ngay cả Phương Hàn Vũ cũng vô ý thức nắm chặt vỏ kiếm.

Chu Tuyết không nhiều lời, dẫn đầu đi trên đường, đi thuận theo đám người, đám người Phương Vọng theo sát phía sau.

Trên đường đi, Phương Vọng cũng đang cảm thụ khí tức của người xung quanh. Không phải tất cả mọi người đều có thể che giấu khí tức giống như Chu Tuyết, hắn cảm nhận được không ít dao động linh lực.

Rất nhiều người cũng đã tu luyện ra linh lực, cũng có phàm nhân giống con cháu Phương phủ thế này, cho nên bọn họ cũng không có vẻ đột ngột.

Xem ra cái gọi là thế gia tu tiên cũng có phân chia mạnh yếu, có lẽ tổ tiên có một vị tu tiên giả, cũng có thể được cho là thế gia tu tiên.

Phương Vọng nghĩ như vậy, rất nhanh hắn đã phát hiện một bóng dáng có linh lực cực kì hùng hậu, đều sắp đuổi kịp hắn.

Người nọ mang mũ rộng vành, mặc một bộ đồ đen, cõng rương sách treo hồ lô, bên hông, trang phục kỳ quái, dẫn tới không ít người dò xét hắn.

Trấn Thái Uyên có một con đường chính. Đi một đường đến cuối cùng, đúng là một mảnh hồ lớn, mảnh hồ lớn này bị núi cao xung quanh và trấn Thái Uyên vây quanh. Đường kính hồ đã vượt qua trăm trượng, nước hồ thành màu xanh, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, sóng nước lấp loáng.

Bên hồ có một loạt nam nữ mặc áo bào thống nhất, từng người dáng dấp thẳng tắp, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, giống như con cháu Tiên gia, xem chừng là đệ tử của Thái Uyên môn. Áo bào Thái Uyên môn lấy áo bào trắng làm cơ sở, ống tay áo, vai, phần eo và giày đều là màu đen, thêu lên hoa văn tinh xảo.

Chu Tuyết dừng bước, đám người Phương Vọng dừng xung quanh nàng theo. Đưa mắt nhìn lại, người xung quanh ít thì cũng có số lượng năm trăm, nhân số còn đang tăng lên.

Điều này khiến Phương Vọng cảm khái trong lòng. Cứ ở trong thành Nam Khâu, căn bản không biết Tu Tiên giới tồn tại, bây giờ rời xa thế tục, lại có nhiều người truy cầu tiên đạo như vậy.

Thành Nam Khâu được cho là một trong những thành trì giàu có nhất của Đại Tề, cao thủ võ lâm qua lại rất nhiều, Phương Vọng kết giao không ít, cũng chưa từng nghe tới chuyện tu tiên, có thể thấy được chướng ngại nhận biết giữa tiên phàm lớn đến mức nào.

Chu Tuyết không lên tiếng, những người khác của Phương phủ thì tự xì xào bàn tán với nhau. Phương Hàn Vũ đánh giá xung quanh, nhìn như bình tĩnh, nhưng Phương Vọng chú ý tới tiểu tử này vẫn cứ nắm vỏ kiếm thật chặt, rõ ràng là rất căng thẳng.

Đại khái đợi nửa canh giờ, người tụ tập bên hồ đã quá một ngàn, thậm chí xuất hiện người khiến Phương Vọng hoàn toàn không nhìn thấu tu vi.

Keng --

Tiếng chuông lúc trước vang lên lần nữa, khiến tất cả mọi người bên hồ trở nên yên tĩnh.

Phương Vọng định thần nhìn lại, phát hiện là một nam đệ tử đang gõ chuông. Cái chuông bị gõ chỉ lớn bằng bàn tay, toàn thân hiện màu đồng thau, dùng thẻ sắt nhẹ nhàng gõ một cái, lại có hiệu quả chấn núi kinh lâm.

Một nam đệ tử khác tiến lên một bước, hắn thoạt nhìn ngoài ba mươi tuổi, khí chất nho nhã.

“Ta chính là đệ tử mạch thứ năm của Thái Uyên môn, Quan Lâm Phong, hôm nay chủ đạo khảo hạch nhập môn, khảo hạch chia làm hai cửa ải. Một là dẫn linh, tất cả mọi người đi tới trước mặt ta theo thứ tự, đặt tay lên linh thạch trong tay ta. Chỉ cần là người khiến linh thạch phát sáng, là có thể lập tức tiến vào cửa ải tiếp theo.”

“Cửa ải thứ hai thì ở sau lưng ta, nhảy qua mảnh này hồ, vượt qua ngọn núi này, dựa theo sự chỉ dẫn của bạch hạc trên trời, tiến lên một đường. Đường xá gập ghềnh, chỉ cần hô lớn tiếng hai chữ “Bỏ cuộc”, tự sẽ có người cứu các ngươi. Lộ trình tiến lên càng xa, thì thành tích càng cao. Nhớ kỹ, chớ có đi chệch phương hướng bạch hạc chỉ, nếu không chết rồi, thì chính là gieo gió gặt bão. “