Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên

Chương 6: Ngươi Ở Trước Mặt Ta Cũng Chỉ Là Như Thế. (2)

Đại đường Phương phủ, đèn đuốc sáng trưng, lang quân, phu nhân trong phủ đều ở trong đại đường, ngồi ở thủ tọa chính là Phủ chủ Phương Mãnh.

Phương Mãnh tuổi đã gần bảy mươi, tóc trắng xoá, như hùng sư tuổi già, ngồi trên ghế, hai tay chống gậy. Ánh mắt của hắn sắc bén, bình tĩnh nhìn bầu trời đêm ngoài cửa.

“Giờ Tý đã tới, vẫn không có cường đạo đột kích, quả nhiên là lời đồn nhảm. “

“Ta đã nói rồi, há có thể dễ dàng tin tưởng hai đứa trẻ?”

“Tiểu tử Phương Vọng kia ngày thường không phải rất thông tuệ sao, sao cũng nghe tin đồn thất thiệt như thế. Phương phủ là Quốc Công phủ đấy, ai dám tự tiện xông vào, thì chính là muốn rơi đầu. “

“Yên tĩnh chút đi, bọn phụ nhân các ngươi thì hiểu cái gì, trời còn chưa sáng, thì không thể phớt lờ!”

“Phụ thân, nỗi bất an trong lòng ta lại là càng ngày càng mãnh liệt. “

Các lang quân đều là bá bá của Phương Vọng, sắc mặt của bọn họ cũng rất nghiêm trọng, ngược lại một vài phu nhân ra vẻ nhẹ nhõm, muốn khiến bầu không khí đừng trầm trọng như vậy.

Tứ lang quân Phương Trấn làm cho các huynh đệ chấn động, vì Phương Trấn đã từng tòng quân, là người leo ra từ trong núi thây biển máu, cảm giác của hắn đối với nguy hiểm vượt xa những người khác.

Phương Mãnh khẽ nói: “Lão phu chinh chiến cả đời, bây giờ giải ngũ về quê, giao ra binh quyền, nhưng cũng không phải ai muốn chọc là có thể chọc. Cho dù là ai dám đến, đều phải chết, mà việc này sẽ không xong đâu!”

Cơn phẫn nộ trong lòng của hắn rất lớn. Phóng mắt khắp thiên hạ Đại Tề, ai dám lỗ mãng nhằm vào một Quốc Công phủ như thế?

Ai lại có lực lượng này?

Phương Mãnh đã có suy đoán trong lòng, chỉ không nói ra mà thôi.

Bất chợt!

“A –”

Phía đông truyền đến một tiếng thét chói tai, là tiếng kêu của một tỳ nữ, âm thanh tràn ngập nỗi hoảng sợ.

Đại bá của Phương Vọng, Phương Thế lập tức lao ra, bước mấy bước đã tan biến trong tầm mắt mọi người.

Bốn vị lang quân còn lại của Phương phủ, Phương Triết, Phương Kim, Phương Trấn, Phương Dần lập tức đi đến ngoài cửa lớn, nhìn khắp xung quanh. Phu nhân của bọn họ mặc dù bị hù dọa, nhưng không hoảng hốt lo sợ, chỉ chen chúc vào với nhau, run lẩy bẩy.

Phương Mãnh ho khan vài tiếng, được lão thê nâng đỡ chậm rãi đứng dậy.

Rất nhanh, các nơi trong Phương phủ truyền đến tiếng thét chói tai, tiếng la gϊếŧ, và tiếng vang của đao kiếm tấn công.

Phương Vọng đợi trên mái hiên nhìn thấy từng phương hướng đều có người áo đen thần bí xâm nhập Phương phủ, số lượng kẻ địch nhiều hơn trong tưởng tượng của hắn, hắn phóng về phía người áo đen có thân pháp nhanh nhất kia.

Cùng lúc đó, Phương Hàn Vũ cũng hành động, mà Chu Tuyết vẫn ngồi trước bàn đá, kiên nhẫn chờ đợi.

Cạch!

Một người áo đen trèo qua tường viện rơi xuống đất, tay phải hắn cầm đao, mặt che miếng vải đen, chỉ lộ ra cặp mắt. Ánh mắt của hắn rơi vào ba nha hoàn trong viện. Bọn nha hoàn vừa thấy được hắn, bị dọa đến thét lên, vội vàng chạy tới hướng trong phòng.

Người áo đen không nói hai lời, lập tức phóng đi về hướng các nàng.

Vèo --

Một tiếng xé gió truyền đến, rạch phá bầu trời đêm, người áo đen đột nhiên dừng lại. Ở góc tường sau lưng hắn, một cục đá rơi trên tường, đánh ra một vết lõm lớn chừng ngón cái rồi rơi xuống đất, ánh trăng chiếu rọi xuống, vết máu trên cục đá này hiện lên màu đen.

Người áo đen cũng ngã nhào về sau theo, đầu của hắn đập ầm ầm trên đất, hai mắt bỗng trợn tròn, chết không nhắm mắt, trán bị đánh xuyên một lỗ máu, vô cùng khϊếp người.

Trong đôi mắt của hắn, bóng dáng Phương Vọng chợt lóe lên.

Trong lúc nhanh chóng tiến lên trên tường viện, Phương Vọng thỉnh thoảng ném ra một cục đá, đây là vật hắn sớm chuẩn bị tốt, mỗi một viên đá đều có thể nhẹ nhõm tru sát một người áo đen tàn sát bừa bãi Phương phủ.

Phương Vọng thỉnh thoảng thay đổi phương hướng, nơi nào có người áo đen, thì hắn gϊếŧ đến nơi đó, không kẻ địch nào có thể gánh vác một đòn của hắn.

Phương phủ chiếm diện tích bao la, giống như thành trong thành, người áo đen phân tán ra khắp nơi, Phương Vọng không cách nào gϊếŧ sạch bọn họ trong thời gian ngắn. Trong quá trình đi ngang qua, Phương Vọng cũng quan sát phương xa ở đó.

Chu Tuyết từng nói, kẻ địch xâm lấn lần này, ngoài người tu tiên kia, còn có sáu cao thủ tuyệt đỉnh đến từ Hoàng thành. Phải biết rằng Phương phủ không có cao thủ tuyệt đỉnh, cho dù có mấy ngàn gia đinh gia, quan binh tương trợ, cũng khó có thể tru sát sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh.

Phương Vọng chuẩn bị giải quyết sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh trước, rồi lại đối phó người tu tiên kia, để cố gắng hết mức giảm xuống con số thương vong của Phương phủ.

Bỗng nhiên, Phương Vọng nhìn thấy một phương hướng xuất hiện kình khí mạnh mẽ, ngay cả lầu các cũng bị đánh sập, hắn lập tức xoay người phóng tới.

Keng!

Đao kiếm đánh nhau, Phương Hàn Vũ bị đẩy lui, hai mũi chân vạch ra hai dấu vết thật dài trên đất. Hắn bỗng nhiên khom lưng, cầm vỏ kiếm trong tay đâm vào mặt đất, nửa quỳ xuống theo, máu tươi ngăn không được mà tuôn ra từ trong miệng của hắn.

Vừa giao đấu, hắn đã thua trận!

Tóc dài của Phương Hàn Vũ có vẻ hơi lộn xộn, hắn chật vật giương mắt nhìn lại, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi. Hắn cắn răng phun ra hai chữ: “Tuyệt đỉnh!”

Dưới màn đêm, gió lạnh xào xạc, người áo đen đứng phía trước Phương Hàn Vũ cầm một thanh trường đao tinh thiết trong tay. Khác với những người áo đen khác chính là hắn mang một chiếc mặt nạ đồng xanh, lộ ra hai mắt và miệng mũi.

Nam tử đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn xuống Phương Hàn Vũ, khẽ nói: “Trẻ tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới nhất lưu, Phương phủ ra một vị thiên tài, đáng tiếc, tối nay lại sắp chết yểu tại đây.”

Hắn nâng lên trường đao trong tay phải, trên lưỡi đao lại bốc lên khí lạnh.

Mặt mũi Phương Hàn Vũ tràn đầy vẻ không cam tâm. Trước tối nay, hắn chỉ từng thấy một vị cao thủ tuyệt đỉnh, là chưởng môn của môn phái bọn họ, cũng chính là tông sư tiếng tăm lừng lẫy của võ lâm Đại Tề. Chưởng môn từng từng chỉ điểm hắn, để hắn biết rõ chênh lệch giữa cao thủ nhất lưu và cao thủ tuyệt đỉnh.