Hạ Hân Nghiên vừa về đến cổng nhà, bắt gặp ngay Diệp Thiên và Diệp Tử Lan.
Diệp Tử Lan tươi cười chào một tiếng.
"Chị Nghiên".
Diệp Thiên không để ý đến cô, nó một mạch đi thẳng vào nhà. Nhưng trong lòng nó thì hoàn toài trái ngược lại. Nó vẫn nhớ đến cái cảnh được ôm Hạ Hân Nghiên vào lòng.
Hạ Hân Nghiên đi sau. Vừa bước chân đặt vào nhà, nghe tiếng choang...của chiếc đĩa rơi xuống sàn nhà.
Thêm vào là tiếng mắng chửi xối xả.
Lại là Diệp Minh Hanh. Em gái của Diệp Hòa. Mụ vẫn như cũ bắt nạt mẹ cô sao?
Diệp Minh Hanh cũng đã 25 tuổi rồi, mụ vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái liền trở về đây sinh sống.
Cái ngày lần đầu gặp Diệp Minh Hanh. Mụ từ trong ra ngoài đều biểu hiện rõ ràng là không thích mẹ con cô. Thậm chí ghét cay ghét đắng hận không thể khiến hai mẹ con cô biến mất khỏi Diệp gia này.
Diệp Minh Hanh là một người rất có sắc, nhưng về tình nghĩa và đạo đức mụ ta thì vứt ra đằng xa.
Không thể nào buông tha cho mẹ con cô một chút nào được hay sao? Diệp Minh Hanh, mụ ta mắc chức thích bạo hành người khác à.
Hôm nay lại vẫn vậy.
Nếu Hạ Hân Nghiên không chạy vào tới nhà sớm. Có phải Diệp Minh Hanh định cầm mảnh sành rạch mặt mẹ cô đúng không? Diệp Minh Hanh, mụ có ác cũng phải chừa đất diễn cho người khác nữa chứ. Mụ làm như vậy là muốn ai trầm trồ vỗ tay tán thưởng vậy? Làm rất nhiệt tình...ta khinh.
Hạ Hân Nghiên ôm lấy mẹ và đỡ bà dậy. Lau những miếng bánh ngọt còn vương vãi trên người. Đi qua người Diệp Minh Hanh, ném lên người mụ ánh mắt gϊếŧ người.
Lưu Thi Thi không nói gì. Mặc kệ Hạ Hân Nghiên ôm mình đi. Lưu Thi Thi một chút động lòng không có. Bà ta chỉ nghĩ đó là bổn phận đứa con phải nên làm.
Cũng phải thôi, từ ngày mà Lưu Thi Thi với Diệp Hòa có Diệp Tư. Mọi thứ đối với Hạ Hân Nghiên mà nói đã thay đổi từ bốn năm về trước rồi. Bốn năm trước, khi Diệp Tư ra đời. Hạ Hân Nghiên thấy rất vui vẻ vì có thêm đứa em trai mới.
Lão Thái Bà Bà, không cho Lưu Thi Thi và Hạ Hân Nghiên chạm tay vào Diệp Tư. Lưu Thi Thi lúc ấy rất đau khổ. Con bà ta đẻ ra mà không được chạm đến một lần nào. Lương tâm người mẹ sao mà chịu cho nổi. Mà Diệp Hòa đang đi công tác xa cùng với Diệp Ảnh Quân. Cô và mẹ biết cầu cứu ai bây giờ.
Hằng ngày, nhìn thấy mẹ cô đau khổ từ. Đứng từ xa, nhìn Diệp Tư được người hầu bồng bế, chăm sóc, thay tã. Sữa cũng là sữa ngoài đem đến bón cho em bé ăn. Nhưng nó có tốt hơn sữa mẹ hay không? Lưu Thi Thi cứ như vậy mà trở thành người trầm tính hẳn đi. Hạ Hân Nghiên đứng trước mặt bà ta, dù có làm bao nhiêu trò cũng không làm bà ta cười tươi nổi.
Hạ Hân Nghiên trong lòng đau lắm chứ. Nhìn Lưu Thi Thi vì Diệp Tư mà thành ra bộ dạng như thế này này. Rồi lại nhìn đến Diệp Tư khóc lóc đến không có người dỗ dành. Lý trí của cô bé mười hai tuổi không biết phải làm thế nào mới cho phải.
Ngậm ngùi đến ba tháng sau.
Lưu Thi Thi vui mừng đến bối rối cả chân tay. Như người có bệnh chạy tới Diệp Hòa van xin.
Còn cô, làm sao dám bước tới nới đấy. Cô chỉ lặng lẽ đứng một góc mà nhìn bọn họ.
Diệp Hòa sau đó có đến nói chuyện qua với Lão Thái Bà Bà. Nhưng đâu có dễ thế, nghĩ một câu nói của hắn mà khiến Lão Thái Bà Bà thay đổi là điều không thể nào.
Hạ Hân Nghiên thời điểm đấy căm ghét đến tận xương tủy đối với cái gia tộc này. Nhưng căm ghét hơn chính là bản thân mình chỉ là một nô ɭệ dưới quyền Diệp Ảnh Quân. Cô có thể làm được cái gì cơ chứ.
Lúc này một suy nghĩ trong đầu thoáng hiện lên. Phải rồi chỉ cần mình đi cầu xin Diệp Ảnh Quân là mọi chuyện sẽ được giải quyết rất dễ dàng. Còn ai trong gia đình này được Lão Thái Bà Bà dễ nghe lời nhất đây. Chỉ có hắn mới giúp được Lưu Thi Thi gặp Diệp Tư. Cũng giúp mình ẵm được em ấy.
Diệp Ảnh Quân thật khốn nạn. Hắn vì thế lại đưa ra điều kiện bắt cô nấu ăn cho hắn. Không phải cô chưa từng làm qua. Nhưng xét về trình độ nấu nướng có hơi bị khó nuốt một chút. Với lại kiến thức của cô về nấu nướng không có nhiều.
Diệp Ảnh Quân mặc kệ cô có làm được hay không. Chỉ cần đồng ý điều kiện này, thì hắn sẽ mở rộng tấm lòng nói với Lão Thái Bà Bà một tiếng.
Hạ Hân Nghiên chỉ ngậm ngùi mà bắt đầu học cách nấu ăn.
Thời gian sau đó, Lưu Thi Thi đã được ôm, ẵm Diệp Tư nhưng Hạ Hân Nghiên thì lại không được chạm vào. Ánh mắt thương tâm của cô phản chiếu lên đôi mắt ngọc thạch của chính mẹ mình. Thôi, dù sao thấy Lưu Thi Thi cười thì cũng được rồi.
Mọi chuyện lại chẳng bao giờ như ý muốn. Khi Diệp Tư biết bò, thằng bé chẳng lúc nào chịu nằm yên một chỗ. Có lần, Diệp Tư nằm trên giường, Lưu Thi Thi bị Lão Thái Bà Bà kêu xuống mắng vốn. Hạ Hân Nghiên chỉ đi ngang qua, lúc đó không nghĩ tới Diệp Tư sắp bò tới rớt giường.
Tinh thần cô hoảng sợ, chạy tới ôm Diệp Tư. Hạ Hân Nghiên không hề biết móng tay cô lại đυ.ng trúng cào rách da mặt thằng bé. Vì da trẻ nhỏ rất non nớt. Máu đã từ mặt thằng bé mà chảy ra ngoài.
Diệp Tư đau, khóc thét toáng lên. Người hầu đi vào, chỉ thấy Hạ Hân Nghiên đang cào rách da mặt Diệp Tư đến chảy máu. Cô ta hoảng sợ đẩy mạnh Hạ Hân Nghiên văng ra một đoạn. Người cô va chạm vào chân bàn một cú mạnh. Khiến cô ăn một cú rõ đau.
Cô ta không hề hay biết là Hạ Hân Nghiên đang ôm Diệp Tư. Đẩy cô ra, Diệp Tư rớt thẳng xuống sàn nhà.
Mọi người nghe thấy tiếng khóc trẻ con liền vội chạy đến nơi thì cảnh tượng trong mắt bọn họ bây giờ là chỉ thấy Hạ Hân Nghiên làm Diệp Tư rớt xuống. Lưu Thi Thi giận đến tím mặt, chạy tới ôm Diệp Tư. Thấy mặt thằng bé có vết xước trên mặt và máu đang chảy. Lưu Thi Thi tức giận tiến đến chỗ Hạ Hân Nghiên vung một bạt tai sau đó ôm Diệp Tư rời đi. Bỏ cô nghiên ánh mắt ở dưới sàn nhà nhìn mẹ mình lạnh lùng quay lưng đi.
Lão Thái Bà Bà kêu gia nhân đánh cô. Khi mọi thứ trở nên mờ ảo, cô thấy được hình bóng Diệp Ảnh Quân xuất hiện và mang cô đi.
Cứ nghĩ là hắn đến cứu cô. Lại không ngờ rằng, Hạ Hân Nghiên có giải thích đến đâu hắn một câu cũng không lọt nổi tai. Hắn tát thẳng tay vào mặt cô. Giận giữ nói to.
"Hạ Hân Nghiên, cô chỉ biết khóc? Tôi nói với cô thế nào? Chẳng lẽ hai năm qua giáo huấn cô đến ngu xuẩn rồi hay sao? Hả?"
Hạ Hân Nghiên im lặng. Phải rồi, Diệp Ảnh Quân đã dạy cô. Những gì bọn họ thấy trước mặt đều là sự thật, còn lời nói thật đến mấy thì có bao nhiêu giả dối khi không có bằng chứng.
Hạ Hân Nghiên, mày thật ngu.
Sau đó không biết nữ hầu kia đi đâu. Lại không thấy xuất hiện trong căn nhà này nữa.
Kể từ ngày ấy Hạ Hân Nghiên và Lưu Thi Thi đều thay đổi. Chỉ là Hạ Hân Nghiên vẫn mãi cố chấp cho mình rằng. Lưu Thi Thi, bà ta vẫn có một chỗ chứa cho cô.
Dìu Lưu Thi Thi lên phòng, Hạ Hân Nghiên rời đi.
Người hầu nói Diệp Ảnh Quân muốn gặp cô.
Được rồi, lên trên gặp hắn thôi.
Hạ Hân Nghiên đẩy nhẹ cửa phòng ra. Liền nhìn đến Diệp Ảnh Quân diện cho mình bộ trang phục sang trọng. Hắn nhìn đến Hạ Hân Nghiên nói.
"Sao? Nhập học lại trường có gì vui không?"
Hạ Hân Nghiên đóng cửa phòng lại. Lạnh nhạt trả lời.
"Chẳng có gì. Anh kêu tôi có việc gì?"
Diệp Ảnh Quân không tỏ vẻ gì với thái độ của cô. Hắn đưa thiệp đỏ cho Hạ Hân nghiên xem.
Hạ Hân Nghiên tiếp nhận mở ra nhìn. Bữa tiệc mừng thọ của Trúc Cự Mân.
"Không phải anh không thích tham gia mấy bữa tiệc này sao? Giờ lại có hứng?"
"Trúc Cự Mân có tiếng trong thương giới. Chúng ta sao không thể tham gia. Với lại tôi cùng cần người đi theo. Thấy cô là hợp lý nhất"
Hạ Hân Nghiên mặt mày cau có lại, cô phản bác.
"Không. Tôi không thích đến mấy chỗ đông người."
"Hôm nay nghe nói con trai ông ta trở về nước. Rất đẹp trai, cô muốn đi chung không?"
Diệp Ảnh Quân lại xài chiêu cũ. Nhưng nó rất có hiệu quả đối với đối tượng là cô.
Một nam nhân đẹp trai lại xuất hiện, ngu gì không đi xem mặt một lần cho biết.
"Được thôi"
Diệp Ảnh Quân nhìn cô, hắn cũng cảm thấy không được vui cho lắm.