Hạ Hân Nghiên

Chương 9

Hạ Hân Nghiên vừa về đến nhà đυ.ng mặt phải Diệp Thiên

Bộ dạng của Hạ Hân Nghiên rất khó coi. Đầu tóc chưa trải gọn gàng, gương mặt chưa chỉnh chu, quần áo xộc xệch, chân đi dép tông, trên tay ôm bộ đồ xám nhạt. Cứ như là chui từ xó ra vậy.

Diệp Thiên thấy vậy rất khó chịu liền lên tiếng cằn nhằn với cô.

"Chị đi đâu giờ mới về. Lại còn là bộ dạng như thế này?"

Hạ Hân Nghiên ngẫm nghĩ chỉ định nói đi làm bài tập. Nhớ đến hoàn cảnh sáng nay. Tâm tình cô liền rối loạn, mặt đã ửng hồng. Giống như chột dạ vì làm điều xấu vậy.

Bộ dạng Hạ Hân Nghiên khiến cho Diệp Thiên thêm chán chường. Không trả lời, lại khiến nó tức giận hơn. Cầm chặt lấy cánh tay đang ôm mặt, kéo ra...

Hạ Hân Nghiên giật mình. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên.

Diệp Thiên tay đưa đến quai hàm của cô. Bóp nhẹ, đưa mặt cô lên nhìn nó.

Đối diện với loại ánh mắt mông lung, không rõ. Kèm theo gương mặt lại ửng hồng, động tác có chút tránh né. Tất tần tật trạng thái này của Hạ Hân Nghiên làm cho Diệp Thiên dao động. Diệp Thiên cho rằng cô đang thẹn vì mình. Tay cầm lấy cằm cô buông ra. Nó ngại, chỉ biết ho một tiếng nhỏ.

" Khụ, khụ..."

Xong sau đó đưa tay xoa đầu Hạ Hân Nghiên.

Hả? Đây là kiểu trạng thái gì vậy? Hạ Hân Nghiên không thích bị xoa đầu. Mà từ khi nào Diệp Thiên có thói quen này vậy. Không phải nó rất ghét cô lắm hay sao? Hạ Hân Nghiên gỡ tay Diệp Thiên xuống sau đó cô chạy thẳng vô nhà.

Diệp Thiên có cảm xúc bây giờ quá thương tâm sau chuyển thành phẫn nộ. Chị ta ghét mình đến vậy sao...

-----

Đây là thư viện.

Một nơi rất thư thái, yên tĩnh.

Hạ Hân Nghiên rất thích nơi này. Mỗi lần không có gì làm là cô đều ra đây.

Một nơi khiến cô dễ bày tỏ cảm xúc chân thật của mình. Cùng với người bạn rất thân. Có thể Hạ Hân Nghiên coi giống như một người anh trai vậy.

Anh ấy là chủ thư viện, Bạch Thiệu Hi.

Dáng vẻ thư sinh, luôn ân cần, dịu dàng chăm sóc. Mọi cảm xúc của cô điều bị nam nhân này khai bày. Bạch Thiệu Hi tựa như là một món quà ban tặng cho cô vậy. Hạ Hân Nghiên chẳng dám bao giờ làm phật lòng Bạch Thiệu Hi một lần nào cả. Bởi cô rất yêu quý Bạch Thiệu Hi. Vì thế cô không muốn Bạch Thiệu Hi phải hao tâm, tốn sức lo lắng cho cô nữa.

Diệp Ảnh Quân vắng mặt nên bây giờ mới là ngày nghĩ của cô. Hạ Hân Nghiên cảm thấy rất hạnh phúc. Mà hôm nay cô ghé thăm thư viện lại không thấy bóng dáng của Bạch Thiệu Hi đâu. Chắc là anh ấy có việc bận rồi chăng?

Hạ Hân Nghiên uống sữa socola nóng. Khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc, vừa đọc tiểu thuyết mới được ra mắt và tận hưởng cuộc sống của riêng mình.

-----

"Thưa đội trưởng. Dấu vết và hung khí cho thấy vụ ám sát này đều là cùng một người làm. Điểm chung là đều liên quan đến Diệp Ảnh Quân"

"Ta đã biết"

Nguyễn Trình Lâu là đội trưởng của đặc nhiệm SDC. Nổi tiếng tàn bạo và không nương tay. Rất được cấp trên coi trọng, cấp dưới phải nể phục. Là một vị cảnh sát trưởng, Nguyễn Trình Lâu phải có nghĩa vụ trọng trách rất lớn trong mỗi vụ án.

SDC là viết tắt của mỗi từ đầu trong tiếng anh. S là Special nghĩa đặc nhiệm, D là Detective nghĩa trinh thám, C là Cop nghĩa cảnh sát. Bộ phận được chia là hai phần. Trinh thám và cảnh sát. Đứng đầu là đội trưởng Nguyễn Trình Lâu. Đội phó chuyên nghiên cứu tâm lý khoa học. Tiến sĩ Triệu Quang. SDC chỉ làm nhiệm vụ mà các vấn đề nan giải, vụ thảm sát thứ hai tại Mộ gia này thật sự rất khó tìm ra hung thủ là ai.

Được biết đều liên quan đến nhân vật nổi tiếng. Diệp Ảnh Quân, kẻ Nguyễn Trình Lâu không muốn độ trời chung.

Vết tích để lại Mộ gia quá ít ỏi. Không thể chứng minh được đều do tay Diệp Ảnh Quân làm nên. Hắn ta có một chứng cớ thật quá hoàn hảo. Mọi chuyện cứ như là đều đã được tính toán sẵn từ trước vậy. Cả gia tộc họ Mộ điều bị diệt sạch. Riêng xác bốn vị chủ nhà không thấy đâu, còn lại chỉ là đầu không thân thể. Kẻ nào ra tay tàn ác như vậy. Một đứa trẻ nhỏ chỉ tròn ba tuổi cũng không tha.

Nguyễn Sư Tử thấy rất phẫn nỗ. Hắn phải bắt được hung thủ này cùng với Diệp Ảnh Quân xuống ngục tù xám hối.

-----

Trời cũng đã chuyển dần sang chiều.

Vũ Kỳ tạm biệt mọi người. Hôm nay cô rất vui, cảm thấy bản thân mình vừa mới như đạt một thành tựu xứng đáng. Được gần gũi nói chuyện với mọi người, thật là một điều không thể tưởng được đối với người như cô. Tay vừa chạm vào cổng, một vũng nước ào đến xuống khắp người cô.

Là gia nhân làm. Vũ Kỳ cắn răng chịu đựng không nói gì. Cô biết trong cái gia đình này đến cả ra nhân cũng không coi cô là gì. Những lời thật tâm nói ra để ai nghe. Họ điều yêu quý Vũ Uyển Xa. Còn Vũ Kỳ chỉ là đứa con riêng của cha cô đã cùng với mẹ cô mà tạo ra. Mẹ Vũ Kỳ chỉ là người gia nhân. Bà ấy đã qua đời rất sớm. Chỉ còn bà nội là thương yêu cô thôi. Nhưng bà nội cũng đã đến tuổi cao. Hiện giờ nơi sống của bà nội là ở viện dưỡng lão. Trong căn nhà này Vũ Kỳ cảm thấy rất cô hoạnh.

Cùng lúc đó Vũ Uyển Xa đi tới phía cô, ả ta ngửi mùi chua trên người Vũ Kỳ. Nở một nụ cười khoái trá còn không không quên phun ra những lời miệt thị.

"Đây là đại tiểu thư của nhà họ Vũ sao. Trên người toàn là mùi hôi thối. Chị ra ngoài đường với cái bộ dạng này, không thấy làm ê mặt cả gia tộc này sao. Làm tôi đây cũng muốn xấu hổ 2 thay đấy"

Vũ Kỳ nén chịu đựng. Miệng nhỏ tiếng nói.

"Xin lỗi"

"Ây da... Xin lỗi tôi. Tôi không hề làm gì chị. Chị lại định khẩu nghiệp vu khống tôi đấy à. Bà nội cũng không có ở đây cho chị diễn đâu. Chị tốt nhất nên biết điều. Mọi thứ của chị là mọi thứ của tôi. Đồ thấp kém bần hèn, kỹ nữ thối nên chú ý thân phận của mình đi"

Vũ Uyển Xa đẩy cổng vô nhà.

Vũ Kỳ thương tâm khóc. Khóc của cô chỉ có vài tiếng nấc nhẹ thôi. Sao dám khóc to được. Qua được hai phút. Lau mặt mũi tèm nhem lại. Vũ Kỳ mạnh mẽ lại một lần nữa bước vào trong căn nhà lạnh lẽo này.

Từ xa mọi chuyện đều bị Hạ Hân Nghiên nhìn thấy hết. Cô không ngờ rằng tiệm thư viện lại gần nhà của Vũ Kỳ. Chứng kiến mọi mọi chuyện trước mắt mình. Khiến cô càng thêm ghét con người nhu nhược của Vũ Kỳ.

Đây là hình ảnh phản chiếu con người trước kia của Hạ Hân Nghiên. Cô đã từng một thời lại nhu nhược như vậy. Bị người ta chèn ép, bạo hành. Không thể bày tỏ cảm xúc của chính bản thân mình. Nhu nhược bị người ta chà đạp hết lần này đến lần khác. Càng khóc lại càng phẫn nộ. Khoảng thời gian đó đối với Hạ Hân Nghiên thật là một sự khôi hài. Tựa như là một vở hài kịch kinh dị vậy.

So cho cùng cả Hạ Hân Nghiên và Vũ Kỳ đều là những con người ngu ngốc. Nhu nhược, yếu kém để người khác làm càn. Còn chính bản thân phải chịu đựng hết tất cả. Hạ Hân Nghiên không nghĩ nữa. Đã đến giờ cô nên trở về nhà ăn tối thôi.