Flynn dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên khoang lái để điều chỉnh bánh lái. Buồm đã căng ra, lập tức đẩy thuyền lướt đi trên mặt biển.
Gaby thấy mục tiêu đã bỏ chạy liền ra lệnh cho toàn quân đuổi theo. Flynn thấy thuyền hải quân như cái đuôi bám theo mãi cũng thấy bực mình. Những loạt pháo đạn tiếp theo như một con cá săn mồi lao đến tấn công thuyền của Lance và Flynn. Lance chửi thầm: "Phiền phức thật!"
[Tấm khiên của thiên thần]
Đột nhiên một tấm khiên xuất hiện ngăn cản thuyền của hải quân. Ngón tay của Lance ngoắc lên, tấm khiên lập tức đẩy ngược thuyền của hải quân ngược về phía sau. Hải quân trên thuyền hỗn loạn, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Flynn, cho thuyền nhanh hơn nữa!" Lance nói lớn.
Flynn vội xoay bánh lá để thuyền đổi hướng đi nhanh hơn. Gaby thấy binh lính của mình hỗn loạn thì vội hét lớn ra lệnh họ bình tĩnh lại. Gaby nghiến răng, dĩ nhiên không chấp nhận được chuyện này, cho dù thuyền có xoay đi hướng nào thì vẫn có một thứ gì đó vô hình ngăn cản thuyền của đại úy tiến lên.
Theo thông tin điều tra, băng hải tặc Limzin không có ai sở hữu năng lực siêu nhiên hết mà. Không lẽ tình báo lại sau ư?
Gaby chỉ đành trơ mắt nhìn thuyền hải tặc Limzin càng lúc càng xa.
...
Thuyền đã cách thuyền hải quân khá xa, đến độ Lance chẳng thấy thuyền của đối phương đâu cả.
"Lance, thuyền chúng ta bất ổn rồi." Tiếng Flynn vang lên.
Nghe Flynn nói vậy, Lance quay đầu lại, phát hiện đại bác lúc nãy đã phá vỡ một bên hông của thuyền, nước đang tràn vào. Nếu họ không cập thuyền ngay thì e rằng cả hai sẽ bị nhấn chìm trong nước.
"Sắp tới đảo Phibuen rồi, không chìm nhanh đâu mà lo." Lance hờ hững đáp.
Flynn mếu máo: "Nếu lỡ nước tràn vào như đê lũ thì sao?"
"Cậu sợ vậy thì lấy tay, lấy thân mình lấp lỗ châu mai đi." Lance đáp. Thấy Flynn ngơ ngác không hiểu gì thì cậu đá một cái vào mông cậu ta thật mạnh: "Ngơ ngác cái gì, lắp lỗ thủng đê!"
"Ò..."
Hu hu, đồng đội thật là hung dữ. Thuyền mới trộm được vậy mà giờ bị hư rồi.
Nếu Flynn không một nửa khoản thù lao còn lại thì Flynn không muốn đi chung với cái người hung dữ này đâu. Rõ ràng Lance thợ săn tiền thưởng nổi tiếng là người bí ẩn, điềm đạm và có chút lạnh lùng. Ai ngờ tiếp xúc rồi lại thấy hoàn toàn khác biệt.
...
Thực tế đúng như lời Lance nói, họ đã lên đảo Phibuen. Lance đi trước, Flynn như cái đuôi nhỏ lon ton theo sau, mặc dù cái đuôi này có hơi to...
"Lance, bây giờ chúng ta đi tìm thầy đóng tàu à?" Flynn hỏi.
"Không... chúng ta sẽ đi ăn trước." Lance đáp.
Nơi đây còn có một tên khác là Thành Phố Nước. Bởi vì đa phần người dân sinh sống, đều dùng cano di chuyển trong nước. Thậm chí nhiều người sở hữu năng lực điều khiển nước đều được sinh ra tại đây.
Flynn trầm trồ, hai mắt mở thật to, thiếu điều muốn lồi ra ngoài khi thấy thiết kế nhà cửa ở đây khác biệt với những gì cậu ta từng biết. Ngay cả Lance cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên không kém.
Nhà cửa được chia làm hai tầng, chúng nối lại với nhau bằng những cầu thang và hành lang uốn quanh như một rồng mềm mại. Những nhà cửa trôi nổi tự do trên mặt đất đa phần là các cửa hàng bán đồ, tầng thứ hai là nhà dân sinh sống.
Lance lên tiếng: "Chà, mấy người bị chứng mù đường mà đến thành phố này chắc khỏi tìm đường ra quá."
"Cậu nói phải..." Flynn gật đầu, nhìn phía trước có vô số con hẻm nhỏ luồn lách, ngoằn nghèo như nhánh cây.
Lance đắc ý cười: "Ha, chúng ta đi thôi."
Flyn ngó dáo dát xung quanh: "Giờ chúng ta tìm thợ đóng tàu ở đâu đây ta?"
"Gì? Tôi đâu có nói là tìm thợ đóng tàu. Tôi nói chúng ta tới đó." Lance vừa nói vừa chỉ tay về phía xa.
Flynn nhìn thấy liền không tin vào mắt mình: "Không phải chứ! Cậu lại ăn nữa hả? Trời ơi, cái bụng của cậu nhỏ vậy mà ăn dữ vậy? Rồi thức ăn nó chạy đi đâu."
"Cậu không đi chung với tôi hả?" Lance hỏi lại.
Flynn lắc đầu. Ban nãy cậu ta ăn rồi, còn no lắm, chưa muốn ăn thêm nữa. Lance thấy vậy bèn kêu Flynn tìm thợ đóng tàu trước, còn cậu thì đi "xử lý" cái dạ dày trước. Địa điểm họ gặp lại nhau chính là công viên nhỏ cạnh bên nhà hàng. Flynn nghe vậy đồng ý.
Trước khi đi cậu ta còn chúc Lance ăn ngon không bị nổ dạ dày. Lance nghe mà thấy tức!
Trước khi Flynn đi, Lance căn dặn một câu vô cùng trịnh trọng: "Tiền thì không thiếu, quan trọng là phải đóng được một con tàu đẹp như con tàu đó!"
Thợ săn hải tặc nên tiền thưởng nhiều, dư dả lắm.
Lance chỉ tay về phía một con tàu hải tặc ở đằng xa. Flynn nheo mắt nhìn theo, chỉ thấy trên cánh buồm là hình là một cái đầu lâu bị bao bọc bởi một viền giọt nước cách điệu. Với kiến thức hạn hẹp của mình, cậu ta nhất thời không biết ký hiệu này thuộc về băng hải tặc nào.
Mà kệ đi, cậu ta quan tâm làm gì cho mệt.
"Được rồi. Tôi đi trước đây." Lynn vẫy tay.
"Có chuyện bất trắc nhớ gọi điện cho tôi đấy!" Lance lại không yên tâm, căn dặn thêm lần nữa.
Sau khi thuê được một chiếc cano, Flynn đã đi trước, còn Lance đã nhảy lên một cây cầu gỗ, con đường dẫn tới nhà hàng có nhiều món ngon đang chờ cậu tới thưởng thức.
Cùng lúc đó, một người đàn ông tóc đen mặc áo màu đen tím dài tay, tà áo phủ tới đầu gối, vác theo một thanh kiếm to đang đứng ngược hướng với cậu.
Phía đằng sau là hai người nữa, một người tóc xám khói, một người tóc đen có ombre màu cam phần đuôi mặc đồ màu trắng đi theo sau anh ta. Người tóc đen đang cầm máy tính bảng nhỏ tìm kiếm thứ gì đó.
"Thuyền trưởng, chúng tôi tìm được địa chỉ của thợ đóng tàu rồi. Chúng tôi đi trước nhé."
Ariel gật đầu: "Được. Mọi người đi cẩn thận."
Người tóc đen ombre cam gật đầu: "Anh cũng vậy."
Ariel hơi mỉm cười, gật đầu ra hiệu với đồng đội rồi mới đi trước. Mục tiêu hắn muốn tới là nhà hàng nổi tiếng ở Thành Phố Nước này. Có thể nói, đây là một trong những địa điểm phải tham quan khi đến nơi này.
Cùng lúc đó, Lance cũng đang đến nhà hàng mang ngon Yummy Yummy. Từng bước chân giẫm lên cầu gỗ, nó lung lay nhẹ, một biên độ cực nhỏ người thường sẽ không nhận ra. Nhưng Lance vốn đâu phải là người thường.
Cậu thích thú giẫm giẫm cầu gỗ. Cậu phát hiện ra chỉ cần cầu gỗ lúc lắc thì nước mới dưới sẽ sóng sánh theo hình tròn trông khá kỳ cục. Vì thế, Lance như thằng ngốc đứng giẫm chân tại chỗ một lúc. Đúng lúc này phía bên kia cây cầu có tiếng trẻ con cười đùa. Ngay sau đó, một đám trẻ chơi trò đuổi bắt nhau chạy tới. Bọn trẻ vô tư đến độ không để ý trên cầu còn có người khác.
Lance thấy vậy bèn tránh sang một bên để mấy đứa nhóc chạy qua. Nhưng ngặt nỗi mấy thằng nhóc này béo ú, ba đứa cùng chen lên cây cầu đã chật nịch chỗ. Một đứa trẻ đυ.ng phải Lance, cậu lo rằng thằng nhóc sẽ ngã xuống mất nên nép sát vào thành cầu.
Nhưng ai ngờ cậu tự vấp chân mình, chúi nhủi ra khỏi thành công.
"Thôi chết!" Lance cuống cuồng, nhưng hành động luống cuống ấy chỉ tổ làm trọng lực cậu nặng thêm và chấp nhận số phận rơi xuống nước thôi.
Lance nhắm chặt hai mắt, chờ đợi số phận rơi một cái tõm xuống biển, sau đó là những tiếng ồ lên của người dân xung quanh khi thấy có thằng ngốc nào đó đi đứng không đàng hoàng để rơi xuống biển. Thế nhưng cảm giác rơi xuống không có, trái lại áo cậu bị thứ gì đó móc lấy vào kéo ngược lên trên. Lance tò mò mở mắt ra, phát hiện bản thân mình kiếm của ai đóc móc ngược lên không khác gì một con cá bị dính dây câu.
Lance chớp chớp mắt chờ người đó dùng kiếm kéo mình lên cầu.
Lance thở phào một cái: "Phù, mém nữa là chết đuối rồi."
Cậu ngẩng đầu nhìn người vừa cứu mình.
Ờm thì... cao phết, hình như là 1m92. So với cậu chỉ 1m72 thì cậu chỉ xứng đáng chỉ được ụp mặt vào bờ ngực rắn chắc của người ta thôi.
Mấy đứa nhỏ thấy mình vừa đυ.ng anh trai đẹp, mà anh ta lại được một anh đẹp trai hơn cứu rồi nên chẳng còn gì lo lắng, cứ hi hi ha ha rồi chạy mất.
Lance cúi đầu: "Cảm ơn anh nhiều nha."
Ariel – cao 1m92 cũng gật đầu. Lance nghiêng đầu, nở một nụ cười chẳng thấy con ngươi đâu nữa.
Thấy Lance không có vấn đề gì, Ariel đã đi trước. Cậu nhìn theo người đàn ông cao 1m92 vác theo thanh kiếm dài gần bằng anh ta thì trầm trồ không thôi. Thanh kiếm đó chắc nặng lắm, cỡ cậu cầm lên không nổi đâu. Vốn còn đang ngẩn ngơ và âm thầm đánh giá thanh kiếm của người ta, Lance phát hiện ra thế mà người cao 1m92 đang đi về hướng nhà hàng Yummy Yummy. Lance thấy vậy cũng nhanh chân đi theo.
Bề ngoài nhìn nhà hàng có vẻ khá nhỏ, nhưng khi bước vào bên trong mới thấy nó rộng không khác gì căn biệt thự nhiều tiền ở thế giới trước của cậu. Lance ngẩng đầu, nhìn nhà hàng chia làm hai tầng mà trầm trồ không thôi.
Một người phục vụ có tai thỏ nhẹ nhàng bước tới: "Quý khách đi một mình hay có bạn ạ?"
"Một mình." Lance đáp.
"Xin mời ngài qua bên này ạ." Phục vụ tai thỏ dẫn cậu đến một cái bàn trống.
Cậu nhìn menu trước mặt, có rất nhiều món ngon. Món nào cậu cũng muốn thử hết. Nhưng thử hết thì chắc chắn cậu sẽ rất no. Lance đắn đo suy nghĩ, mím chặt môi, đôi mày đen nhíu lại như muốn dính chung với nhau. Nếu cậu biết như thế này chắc chắn sẽ kéo Flynn đi ăn cùng rồi.
"Best seller của quán này là món gì?" Thôi thì cậu đành phải ăn trước mấy món mà nhà hàng đề cử thôi.
Phục vụ tai thỏ chỉ cho cậu các món ngon nhất trong nhà hàng. Lance đồng ý gọi hết mấy món đó. Phục vụ tai thỏ thấy đây là một vị khách sộp liền vui vẻ, nói thêm: "Cạnh đó, nhà hàng của chúng tôi còn có một chương trình thử thách, nếu thành công thì sẽ được miễn phí toàn bộ bữa ăn hôm nay đó ạ."
"Ồ... thật ư?" Lance nghiêng đầu nhìn sang chỗ người đàn ông ngồi cách xa cậu tới năm chiếc bàn đang xì xụp gắp mì ăn.
Lance chỉ cái bát còn to gấp ba lần mặt cậu: "Là ăn cái đó hả?"
Phục vụ tai thỏ đáp: "Đúng vậy. Chỉ cần ngài ăn hết bát mì nặng 15 ký của nhà hàng chúng tôi, ngài sẽ được miễn phí toàn bộ bữa ăn ngày hôm nay."
Hai mắt của Lance sáng rực lên: "Ái chà, thế thì nhà hàng lỗ mất."
"Dạ không ạ. Vì từ trước tới nay chỉ có hai người thành công thôi. Và người đó... cũng sắp thành công rồi." Phục vụ tai thỏ nhìn về hướng người đàn ông cao gần hai mét đang xì xụp ăn mì phía xa.
Lance đi từ bất ngờ này lại đến kinh ngạc khác. Chỉ có hai người, những người còn lại đều không thành công, chỉ có 15 ký mì thôi mà, đâu có khó khăn gì.
"Nếu không thành công thì sẽ thế nào?" Lance hỏi phục vụ tai thỏ.
Phục vụ tai thỏ cười, đáp: "Sẽ thanh toán chi phía bữa ăn gấp năm lần ạ."
Ồ, căng như thế mà cũng có người chơi à.
Lance vỗ bàn đắc ý: "Được rồi. Tôi cũng muốn tham gia thử thách này!"