Nàng khóc như hoa lê dính mưa, rất làm cho người trìu mến, đáng tiếc Cung Nhị là một người cao ngạo lạnh lùng không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì, mũi nàng mấp máy hít thở, nước mắt rơi xuống lướt qua khuôn mặt, nụ cười bên môi Cung Thượng Giác càng lớn, nàng thật đúng là rất biết khóc.
Giả bộ giống đến như vậy.
"Khóc có thể giải quyết vấn đề?"
Hắn không có cử động, là muốn nàng thực sự ra tay.
Thượng Quan Thiển biết rõ hắn muốn giày vò nàng, quan sát nàng ý bảo nàng quỳ xuống, khẽ hít một hơi sâu, dù sao —— kiếp trước cũng từng quỳ rồi.
Đầu gối của nàng khẽ gập lại, một bàn tay đỡ lấy khuỷu tay nàng, giống như kiếp trước, nàng không thể quỳ xuống.
Bàn tay kia nắm lấy cánh tay nàng cách quần áo, làm cho nàng không khỏi đỏ mặt.
Nhưng mà Cung Nhị không cho nàng đứng thẳng, mà đỡ nàng, kéo đến trước mặt, nàng gần như sắp dựa vào trên người Cung Nhị.
Nàng nhớ, Cung Nhị không thích người khác quá lại gần mình.
Nàng muốn lui về sau, Cung Nhị nắm cánh tay nàng không buông tay, ngón tay sượt qua vệt nước mắt của nàng: "Nói lại lần nữa xem, trái tim này thuộc về ai?"
Ngón tay hắn thô ráp, nàng biết rõ, chỉ là ở kiếp này hắn chưa chạm vào nàng, thân mật như vậy, nàng ngừng cả hô hấp, lần đầu tiên tim đập rộn lên bởi vì nói dối: "Thuộc về Cung Nhị tiên sinh..... " .
Cung Nhị trông có vẻ đã được lấy lòng.
Nàng thừa thắng xông lên, lại nói một câu: "Có thể gả cho công tử, là phúc phận của ta."
Kẻ lừa đảo.
Cung Nhị không giấu diếm nét cười nơi khóe môi, trước kia hắn thực sự đối với nàng không tốt, cho nên nàng mới học được cách nói dối.
Trong lòng càng thương tiếc nàng hơn.
Thượng Quan Thiển vô cùng khó hiểu, theo như hiểu biết của nàng đối với Cung Nhị, hôm nay nàng có hành vi như thế, Cung Nhị không để cho nàng chịu khổ, không để cho nàng đau đớn, việc này không bình thường.
Trái tim nàng dao động không yên, như là con mồi rơi vào cạm bẫy thợ săn, đã quyết định sẽ ăn sống nuốt tươi, lại được thợ săn tàn nhẫn ném cho củ cà rốt, nhất thời không biết là nên ăn hay là không nên ăn.
Nàng lại nảy sinh một ý tưởng mới trong đầu.
Ở kiếp trước nàng không thể thành công nắm giữ Cung Nhị, là vì nàng khinh địch, trầm luân ở trong âm mưu kia tự bao giờ.
Sống lại một đời, nàng nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Tuồng vui này, nàng có thể diễn tốt được.
Đã có quyết định, thần thái của nàng lập tức không như vậy nữa, bắt đầu mềm mại đáng yêu dán sát vào lòng bàn tay hắn, nắm tay hắn, khuôn mặt nhẹ cọ: "Công tử..... "
Nàng rất thông minh, đã nhanh chóng quyết định lập lại chiêu cũ, nịnh nọt hắn, ý đồ nắm giữ hắn.
Cung Nhị không rút tay về, ngón cái nhẹ nhàng cọ qua dưới mắt nàng, ướt sũng, như hoa đỗ quyên bị sương sớm ướt nhẹp.
Xúc cảm tốt đẹp giống như trong trí nhớ của hắn.
"Cô là tân nương ta tự mình chọn, phu nhân tương lai của Giác Cung. Ta hy vọng cô có chừng mực, biết tiến biết lùi. Rời ra thị phi."
Hắn đã nói vậy.
Thượng Quan Thiển dịu dàng cười cười: "Đều nghe theo công tử."
Lòng hắn khẽ lay động, bàn tay mơn trớn trên mặt nàng, trông nàng ỷ lại dựa vào hắn như vậy, yêu thích hắn một lòng một dạ.
Hắn bỗng nhiên có chút phân không rõ thiệt giả, chỉ cảm thấy thần sắc nàng như vậy, làm cho người không tự chủ được cảm thấy sung sướиɠ,
"Tới đây mài mực."
Hắn đi đến bên cạnh bàn sách ngồi xuống, bộ dạng Thượng Quan Thiển đi đến bên cạnh hắn, chồng lên hình ảnh trong trí nhớ của hắn.
Hắn không đuổi nàng nữa, còn nàng ngồi ở bên cạnh hắn.
Nàng lộ ra một đoạn cổ tay trắng mài mực, ánh mắt Cung Thượng Giác xéo qua chuyển động cổ tay nàng, rồi lại cảm giác thiếu chút gì đó —— là tinh dầu nguyệt quế.
Hắn chỉ có thể nhắc nhở nàng: "Hương hun hôm nay thật là dễ chịu."
Quả nhiên nàng đã cắn mồi mắc câu: "Ta thấy công tử luôn thích hun hương nguyệt quế trong phòng, ngày mai ta sẽ tới hiệu thuốc lấy một ít lá hoa nguyệt quế, chế biến tinh dầu. Cha ta là quan văn, luôn thích nhỏ một ít mùi thơm điều phối đặc thù của Thượng Quan gia, vì để phân biệt văn thư là thật hay giả, ta cũng muốn thêm một ít cho công tử."
Nàng nói cười vui vẻ với hắn giống như trong trí nhớ, thậm chí hắn có một loại ý tưởng hoang đường, mặc kệ nàng muốn cái gì, hắn đều có thể đáp ứng nàng.
**Tác giả có chuyện nói:
Hiện tại Cung Nhị biết rõ Thiển Thiển đang dụ dỗ hắn, hắn đang cố ý cho Thiển Thiển dụ dỗ. Thiển Thiển không biết hắn cũng nhớ chuyện kiếp trước, vì vậy định quyến rũ hắn. Quyến rũ lẫn nhau.
Khác nhau là Thiển Thiển đã quyết định không muốn hắn. Nhưng trí nhớ Cung Nhị bị thiếu thốn làm hắn lầm tưởng là mình thực có lỗi với Thiển Thiển + rất yêu Thiển Thiển, vậy nên càng ngày càng thích, hơn nữa nghĩ lầm Thiển Thiển cũng thương hắn.
Tin mừng là, hắn rất yêu.