Mặt nàng có một tia rạn nứt, Cung Thượng Giác nhìn vào ánh mắt nàng, hình như nàng thật sự đang đau lòng, phẫn nộ, có lẽ còn có chút ghen ghét không cam lòng, vì sao?
Nàng nhắm mắt với vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, qua giây lát thì những tâm tình kia tựa như gió mát lướt nhẹ qua mặt nước, lại không còn chút gợn sóng nào.
Con mắt trầm tĩnh như một đầm nước: "Khương cô nương còn nói, Vân cô nương cũng có tư thế cao quý, nhất định sẽ có một chốn về tốt đẹp."
"Ta lại nhịn không được khen nàng ấy, Khương cô nương, cô thật tốt."
"Vân cô nương nói, chúc Khương cô nương đạt thành ước nguyện. Cũng chúc ta cùng Thiếu chủ ân ái hòa hợp. Lại đưa một ly trà cho ta, ta bèn uống xuống."
Rồi sau đó an ủi Khương cô nương: "Chỉ cần không bị Cung Nhị tiên sinh cùng Cung Tứ thiếu gia chọn trúng, nàng sẽ có thể được về nhà đoàn tụ cùng người trong lòng mình."
"Uống xong chén trà kia, chúng ta lập tức tản ra, Khương cô nương cùng Vân cô nương tự về phòng mình nghỉ ngơi."
Cung Thượng Giác nghe xong, mí mắt rủ xuống, liếc nhìn nàng hỏi: "Không sót một chữ?"
Tư thế nhìn xuống từ trên cao như vậy của hắn, giống như chưa bao giờ để bất luận kẻ nào vào mắt.
Cũng không phải lần đầu tiên bị hắn thẩm vấn như vậy rồi, ở kiếp này Thượng Quan Thiển còn chưa làm bất kể chuyện gì sẽ cho hắn bắt được nhược điểm, đáp lại như đã tính toán: "Tất nhiên là không sót một chữ, nếu Cung Nhị tiên sinh không tin, cứ chứng thực với Vân cô nương."
"Đúng không?"
Ánh mắt của hắn không dời đi, rủ đuôi mắt xuống trông có vẻ đùa cợt.
Nếu không phải vô cùng hiểu rõ hắn, Thượng Quan Thiển sẽ cho là mình vượt qua kiểm tra rồi.
Trong lòng nàng bỗng bất an, chẳng hiểu sao lại có chút dự cảm không lành. Nàng cũng không đi sai bước nào, vì sao bộ dáng hắn cứ như là bắt được đuôi cáo của nàng, khiến nàng sinh ra hoảng hốt.
Lời khẳng định của Vân Vi Sam, cùng sự thuyết phục của Cung Tử Vũ bên cạnh, cũng không khiến cho vẻ mặt hắn ấm lên phần nào.
Mùi hương thảo dược trong y quán rất đặc biệt, nàng bỗng nhiên ý thức được vấn đề của mình ở đâu, nàng đã nói được quá cẩn thận chặt chẽ rồi.
"Nhớ rõ như vậy."
Là dạng huấn luyện gì, có thể làm cho nàng nhớ kĩ từng chi tiết không sót chút gì, rõ ràng tỉ mỉ như thế.
Là đã diễn luyện bao nhiêu lần trong đầu, có thể làm cho nàng thuật lại mỗi một câu trôi chảy như thế, cẩn thận chặt chẽ đến vậy.
Sắc mặt của Cung Thượng Giác giống như hắn đang đùa bỡn loài sâu kiến, ngay từ đầu hắn đã không tin tưởng nàng, hắn đang thưởng thức màn biểu diễn vụng về của nàng, tựa như ở kiếp trước vậy, hắn nhìn nàng bị bọn họ vờn đến xoay quanh, chính hắn cũng đứng về phía bọn họ, lừa nàng xoay quanh, giống như nàng là một gã hề.
Nước mắt bất mãn dâng đầy trong hốc mắt, sao sống lại một đời rồi mà hắn vẫn coi nàng như đồ bỏ đi.
"Ta biết Cung Nhị tiên sinh cũng không tin ta, sau khi Khương cô nương gặp chuyện không may, ta đã biết rõ sẽ có màn thẩm vấn như vậy, có lẽ là sẽ cực hình lên người, cũng có lẽ là độc dược bức cung, lòng ta sợ hãi, trong đầu cứ nghĩ đi nghĩ lại, đến lúc đó ta phải tự chứng minh trong sạch như thế nào, rốt cuộc phải như thế nào Cung Nhị tiên sinh mới có thể tin là ta trong sạch."
Nước mắt chảy xuống từ trong hốc mắt, bộ dáng nàng nhẫn nhịn ấm ức chồng lên hình ảnh trong trí nhớ: "Ta sẽ không lừa gạt ngài."
Giống như một bàn tay cào vào bộ ngực hắn, gân xanh trên trán nhảy lên mất kiểm soát, chau mày lại, trong đầu đã hiện lên cái gì, khắc cốt ghi tâm lại để cho hắn hối hận khó tả.
"Yêu thích đều là chuyện của sau này, không có ai trời sinh đã yêu thích một ai cả."
"Từ giờ trở đi, ta sẽ là thư đồng mài mực của công tử. Đời này, mãi bầu bạn bên cạnh công tử."
"Ta vĩnh viễn thuộc về người."
Đây là cái gì.