Công khai, không thèm che giấu, bên hông của nàng có một miếng ngọc trắng, miếng ngọc trắng thuộc về hắn.
Bây giờ trên eo nàng đang đeo một chuỗi ngọc tự làm, dường như hình ảnh của hắn trong đầu, chỉ là một đoạn ảo tưởng.
Bởi vì Cung Thượng Giác nhìn nàng, Cung Viễn Chủy bưng rượu độc đi đến trước mặt nàng, cười với vẻ tà khí xảo quyệt: "Nghe nói thích khách Vô Phong các cô, chia làm bốn cấp bậc Yêu Ma Quỷ Quái, cô là Yêu?"
Ta là Ma.
Dưới ánh nhìn xuống tập trung của hắn, hai con ngươi trong suốt vô tội của Thượng Quan Thiển trở nên sợ hãi, thanh âm khẽ run: "Chủy công tử, ta nghe không hiểu."
Nàng đang giả bộ.
Cung Thượng Giác nhìn chằm chằm vào mặt nàng, nàng không bình thường.
"Uống hết, cô sẽ nói thật thôi."
Cung Nhị giống như kiếp trước, thờ ơ lạnh nhạt, để mặc nàng tự sinh tự diệt.
Vốn nên như thế không phải sao, người này không có trái tim.
Thượng Quan Thiển giống như một chú thỏ trắng bị dọa sợ trước mặt Cung Viễn Chủy, tránh né về phía sau: "Chủy công tử, là Cung Nhị tiên sinh bảo ta tới y quán thăm bệnh....."
Sớm biết hắn không có lòng tốt như vậy, bảo nàng đến y quán chỉ là thăm dò, nhưng trong lòng khó tránh khỏi không có chút ít lòng riêng —— nàng đã quá lâu không gặp hắn, thế mà vẫn còn có ý muốn thân cận, Thượng Quan Thiển à Thượng Quan Thiển, mày thật là buồn cười, sống lại một đời, còn không tiến bộ như vậy!
Nàng không nên tới nơi này cùng Cung Thượng Giác, nàng nên yếu thế làm nũng với Cung Hoán Vũ, ở lại sân viện của khách nữ.
Bây giờ hối hận đã vô dụng rồi, tâm tư nàng thay đổi thật nhanh, rốt cuộc cầu xin người kia: "Cung Nhị tiên sinh..... "
Đôi mắt lã chã chực khóc của nàng ngay tại trước mặt hắn, tựa hồ lại chồng lên một hình ảnh tương tự trong trí nhớ.
"Công tử..... " Nàng đã gọi hắn như thế đấy.
Ánh mắt hắn dò xét trên mặt nàng, những hình ảnh này rốt cuộc là cái gì.
Thanh âm của nàng rất đặc biệt, tiến vào trong lòng của hắn nhẹ nhàng gẩy một cái, làm cho hắn rất không thoải mái. Khóc nức nở chẳng qua là giả vờ đáng thương mà thôi, nàng không thật sự sợ hãi, nàng chỉ là đang tranh thủ sự thương cảm của hắn.
Nàng rất biết diễn kịch.
"Bắt mạch cho Thượng Quan cô nương."
Rốt cuộc hắn đã cất tiếng, thanh âm lạnh lùng buốt giá đến vô cùng.
Lòng dạ Thượng Quan Thiển chùng xuống, Cung Nhị là người khó đối phó nhất trong Cung Môn, cũng là cú vấp ngã lớn nhất ở kiếp trước của nàng, cho nên nàng mới căng thẳng như thế.
Hôm nay nàng là Thiếu chủ phu nhân, nữ chủ nhân tương lai của Cung Môn, Cung Thượng Giác không dám đơn giản dụng hình với nàng.
Nàng vô cùng lo lắng.
"Làm phiền Chủy công tử." Nụ cười của nàng trở lại trên mặt, cảm ơn Cung Viễn Chủy với vẻ dịu dàng.
Nhìn thấy rõ rành rành, nụ cười của Cung Viễn Chủy trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, trên khuôn mặt non nớt tràn ngập mất hứng: Bắt mạch?
Ồ, nhìn cún con chịu ấm ức thật sự là thú vị.
Thật là muốn nghe được chú chó nhỏ biết cắn người này, ngoan ngoãn gọi nàng một tiếng chị dâu.
Nhất định là rất ấm ức, rất không cam lòng nhỉ.
Đương nhiên, nàng muốn gả cho Cung Hoán Vũ, hoặc là Cung Tử Vũ.
Gả cho người nào cũng sẽ không gả cho Cung Thượng Giác.
Chiếc khăn trắng thuần khoác lên trên cổ tay nàng, cổ tay của nàng rất nhỏ, có vẻ mỏng manh vô lực, như liễu yếu trước gió.
Nhưng trong đầu Cung Thượng Giác, bàn tay kia nắm lưỡi đao sắc bén một cách vững vàng, đánh nhau với hắn trong bóng đêm, từng chiêu tàn nhẫn chí mạng.
Tại sao lại chĩa mũi đao về phía nhau, nàng là mật thám Vô Phong?
Tại sao nàng phải nói ra Cung Tử Vũ là Chấp Nhận, cho dù thay đổi Chấp Nhận, cũng nên là Thiếu chủ Cung Hoán Vũ, sao cũng sẽ không đến phiên Cung Tử Vũ.
Rốt cuộc nàng là ai.
**Tác giả có chuyện nói:
Có người chú ý tới không, Cung Nhị nhớ rõ lần đầu gặp gỡ của hắn và Thiển Thiển, từng chữ mà Thiển Thiển nói.
Hắn rất yêu.
Ta mặc kệ, cứ phải xem Cung Nhị phát điên!