Dạ Sắc Thượng Thiển (Đồng Nhân Vân Chi Vũ, Song Trọng Sinh)

Chương 5: Bộ Dáng Như Gặp Phải Quỷ

Chất độc phát tác ở trên mặt Khương cô nương, rất nhanh thu hút người của Cung gia.

Lần này không có nàng yểm trợ dọn dẹp cục diện rối rắm cho Vân Vi Sam, có lẽ Vân Vi Sam rất khó tránh thoát.

Quả nhiên sân viện của khách nữ bị điều tra giống như ở kiếp trước, trà bánh bị lấy đi từ phòng của nàng, nhưng mà độc dược của Vân Vi Sam không bị tìm ra.

Bởi vì nàng không nhắc nhở Vân Vi Sam giống như ở kiếp trước, rửa sạch sẽ móng tay, cạo bột phấn xuống, Vân Vi Sam là một Yêu cấp thấp, tính toán chưa đủ kín đáo, làm việc chưa đủ cẩn thận, ra tay với một Ma như nàng, bị lật xe cũng là bình thường.

Ở kiếp trước nàng mạo hiểm, tới y quán gặp Cung Viễn Chủy, rồi lại ngoài ý muốn gặp được Cung Thượng Giác.

Ánh mắt thoáng nhìn, nàng đã chìm đắm vào lúc nào không biết.

Ở kiếp này nàng không đi.

【 Người có tư cách làm Chấp Nhận nhất, là Cung Nhị tiên sinh 】

Những lời này, nàng cũng sẽ không nói ra nữa.

Người nào có tư cách hay không có tư cách, nàng sẽ không quan tâm nữa, người nào làm Chấp Nhận đối với nàng đều không sao cả, chỉ cần nàng làm phu nhân của Chấp Nhận là được.

Tốt nhất nàng cũng đừng gặp lại người kia.

Vân Vi Sam đang nhìn vào mặt nàng, hẳn là đang suy đoán, vì sao trên mặt nàng không nổi mụn đỏ.

Loại độc này với nàng mà nói, muốn giải, thật sự là dễ dàng.

"Hôm qua ngoại trừ uống trà, còn ăn cái gì?"

"Những thứ khác..... không gì khác với các cô nương khác."

Lần này người tới xem xét chính là Cung Hoán Vũ, nàng đứng ở nơi đó là một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, trong sáng lại ngây thơ, Cung Hoán Vũ tra được trà bánh không độc, cũng không nghi ngờ gì nàng. Dù sao nàng là Thiếu chủ phu nhân, là người tốt số nhất trong các tân nương chờ chọn. Nàng thật sự không có lý do để hại người khác.

Cánh mũi nàng hơi hơi mấp máy, nước mắt trong hốc mắt đã sóng sánh long lanh: "Chắc là Khương muội muội bị ta liên lụy, có lẽ ta may mắn được Thiếu chủ chọn trúng, bị người ghen ghét....."

Vân Vi Sam thay đổi sắc mặt, Khương cô nương lập tức chỉ vào Vân Vi Sam: "Là cô! Hôm qua chúng ta cùng nhau uống trà, cô chuyển trà cho Thượng Quan cô nương, Thượng Quan cô nương lại chuyển cho ta, không nghĩ tới, cô lại muốn hại Thượng Quan cô nương!"

Ngờ vực thông qua sự đề xuất từ miệng người khác, có thể khiến người ta nghi ngờ nhất.

Nàng gợi chuyện rồi lại im lặng không nói, lặng lẽ lau nước mắt, làm cho người ta không khỏi trìu mến.

Dù cho đang ở trước mặt mọi người, Cung Hoán Vũ cũng nhịn không được nhẹ giọng dỗ dành nàng: "Thượng Quan cô nương chớ sợ, ta nhất định sẽ tra rõ việc này, bảo vệ cô nương an toàn."

Tay của hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống như cánh chim che chở cho nàng.

Lòng nàng khẽ run lên, kiếp trước kiếp này, chưa từng có người nói sẽ bảo vệ nàng, người kia chưa từng nói ra loại lời này.

"Người tới —— "

"Giác công tử đến —— "

Gần như là cùng một thời gian, cơ thể nàng thẳng băng một cách mất kiểm soát, quay đầu lại với vẻ khó tin, nhìn thấy gương mặt đó.

Khuôn mặt mà nàng đã nhìn thấy vô số lần trong mộng, nhịn không được muốn tàn nhẫn cắn xuống một ngụm.

Giờ phút này nàng được Cung Hoán Vũ nửa ôm trong ngực, con ngươi phóng đại lên nhìn hắn, bộ dáng như gặp quỷ.

Ánh mắt Cung Thượng Giác dừng lại một lát trên mặt nàng, mắt sáng như đuốc, giống như muốn nhìn xuyên tâm sự buồn cười của nàng, làm cho lông tơ toàn thân nàng đều dựng ngược lên.

Nhưng phòng bị trong lòng nàng là dư thừa, ở kiếp này Cung Thượng Giác đã sớm quên nàng là người ra sao. Miếng ngọc bội kia cũng đã sớm bị nàng thu lại, nàng không có bất kỳ cái gì có thể làm cho Cung Thượng Giác tò mò, Cung Thượng Giác không có bất kỳ hứng thú dư thừa nào đối với nàng.

Ha ha, nam nhân.

Nàng rủ tầm mắt xuống lặng lặng ngoặt khóe miệng, giọt nước mắt biểu lộ sự yếu thế vừa rồi rơi xuống.

"Đương nhiên phải thẩm vấn kỹ hơn."

Cung Thượng Giác nói như vậy, nàng nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đối diện ánh mắt tìm tòi của hắn: "Vị này chính là Thượng Quan cô nương."

Hắn đang dùng câu trần thuật, như nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay.

Nàng nhẹ nhàng cười cười, chào hỏi hắn một cách vừa khách sáo lại xa lạ: "Cung Nhị tiên sinh."

Kỳ thật tất cả đều đã thay đổi rồi.