Tần Hạo Nam liếc nhìn Trần Mỹ Lệ, không cần nhìn cũng biết ý đồ của cô ta, gì mà rượu với canh đại bổ chứ, anh bình tĩnh ăn đồ ăn, nhìn sắc mặt Trần Vân càng ngày càng đỏ, hận không thể lập tức ngất xỉu trên bàn.
"Em gái? Em không sao chứ?"
"Chị họ... em hơi choáng váng, em muốn về phòng nghỉ ngơi."
"Được rồi, để anh rể em đỡ em đi nghỉ đi, đi xuống cầu thang cẩn thận nhé." Trần Mỹ Lệ bước tới đỡ Trần Vân đứng dậy và thì thầm vào tai cô: "Đừng quên chuyện em đã hứa với chị đấy.”
Trần Vân sửng sốt, cắn môi gật đầu, sau đó thận trọng liếc nhìn Tần Hạo Nam.
Người sau đã đứng dậy đi tới, thân hình cao lớn bao bọc lất cô, cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy cánh tay cô, cả người cô như bị cánh tay làm bằng sắt giữ lại, có chút đau đớn.
"Đi thôi."
Trần Vân sợ hãi được Tần Hạo Nam đỡ vào phòng.
Nhưng cô không ngờ anh rể lại không làm gì cô, chỉ để cô nằm trên giường rồi quay người rời đi.
Trần Vân nhớ tới lời Trần Mỹ Lệ dặn dò, không khỏi kêu lên: "Anh rể..."
Tần Hạo Nam dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, người phụ nữ trước mặt có đôi má đỏ bừng, đôi mắt hạnh quyến rũ đang rưng rưng nước, kiều diễm ướŧ áŧ...
Đôi mắt của anh hơi nheo lại, ánh mắt tối sầm.
Trần Vân muốn nói chuyện, nhưng lại cảm thấy có chút khát nước, cô vô thức nuốt nước bọt, cổ dài trắng nõn, để lộ một mảng lớn làn da trắng nõn trên ngực.
"Em..." Trần Vân muốn nói gì đó nhưng dường như đã quên mất, cô chỉ cảm thấy nóng bừng bừng, cơ thể như bị đốt cháy từ trong ra ngoài.
Nóng, nóng quá...
Trần Vân thè đầu lưỡi hồng nhuận ra liếʍ đôi môi khô khốc, không tự chủ được mà kéo quần áo của mình.
Vốn dĩ cô đang mặc một chiếc áo sơ mi, kéo như vậy khiến cúc áo trước ngực bị bung ra, lộ ra một nửa bầu ngực xinh đẹp khiến hai mắt Tần Hạo Nam nóng lên.
"Nóng, em có chút nóng, còn khát nữa." Trần Vân nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, cảm thấy choáng váng.
Tần Hạo Nam nhìn vẻ ngoài quyến rũ của cô, đôi chân như bị cắm rễ, dù đã gặp vô số phụ nữ nhưng khi gặp một người như Trần Vân, anh lại không hề chống cự được.
Tần Hạo Nam tiến lên hai bước, đứng ở trước giường, phía dưới quần tây cương cứng, yết hầu khẽ cuộn, giọng nói khàn khàn nóng bỏng: "Trần Vân, anh là ai?"
Anh không thích quan hệ với phụ nữ mất ý thức, điều đó khiến anh có cảm giác như mình đang ép buộc người khác, anh không thích ép buộc.
"Anh rể..." Trần Vân quay đầu nhìn anh, tuy rằng mắt đã mờ, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn.
Cô biết đây là anh rể của cô và anh là Tần Hạo Nam.
Ngực Tần Hạo Nam nóng lên, như có thứ gì đó thiêu đốt trái tim, anh cúi người, đưa tay xuống, mắt đỏ ngầu, huyết khí dâng trào: “Trần Vân.”
Mẹ nó, người đàn bà kia thế mà lại bỏ thuốc anh và Trần Vân! Chẳng trách anh cảm thấy Trần Vân say bất thường, mà anh cũng khô nóng vô cùng.
"Anh rể, em nóng quá, làm sao bây giờ? Anh lấy cho em cốc nước được không?" Trần Vân bị sự khô nóng hành hạ, toàn thân khó chịu, như có hàng vạn con kiến
đang cắn cô, cả người chuyển động qua lại trên giường.
"Uống nước cũng vô dụng." Tần Hạo Nam khó chịu kéo cổ áo, anh chưa bao giờ có cảm giác bị động trong chuyện tình ái.
Từ trước đến nay luôn là phụ nữ hầu hạ anh.
"Vậy chúng ta phải làm gì..." Trần Vân không chút nghi ngờ nhìn anh.
Tần Hạo Nam một tay kéo áo sơ mi của cô ra, cô mặc một chiếc áσ ɭóŧ màu trắng, vì ngực quá lớn nên chỉ che được một nửa, nửa còn lại trắng nõn lộ ra trước không khí.
Bàn tay to lớn của anh trùm lên, vậy mà lại không thể dùng một tay cầm được nó.