"Buổi tối còn có việc gì cho em làm chứ, chỉ là muốn tìm em để tâm sự một chút, hình như từ lúc tới đây đến giờ chị chưa từng tâm sự với em." Trần Mỹ Lệ thân thiết kéo tay Trần Vân, để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
"Được, chị họ nói đi, em nghe." Trần Vân ngoan ngoãn ngồi xuống, nghĩ thầm có lẽ Trần Mỹ Lệ muốn cùng cô tâm sự thì cô sẽ làm tốt vai trò người nghe.
Trần Mỹ Lệ thở dài, bắt đầu kể lể: "Thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là chị cảm thấy buồn bã, ở trong thành phố này cũng không có bạn bè người thân khác, chỉ có mỗi em, không nói với em thì chị cảm thấy vô cùng khó chịu."
"Chị họ nói đi, em sẽ nghe."
“Người ngoài cho rằng chị sung sướиɠ, gả cho người có tiền, nhưng ai biết chị ở trong cái nhà này khó khăn thế nào, đến nhà anh ấy, chị thậm chí không thể thẳng lưng nói chuyện, bởi vì chị không có bối cảnh, hơn nữa chị còn... còn không có con.”
Trần Vân sửng sốt, cảm thấy chị họ không nên nói với cô những điều khó hiểu như vậy, nên chỉ có thể nghe, sau đó an ủi cô ta: “Chị và anh rể còn trẻ, sau này sẽ có con thôi."
"Có kiểu gì chứ, bọn chị kết hôn được một năm rồi, một chút động tĩnh cũng không có."
"Mới có một năm thôi, chị yên tâm, sau này chuyện trong nhà để em lo, chị cứ yên tâm chăm sóc bản thân tốt là sẽ sớm có thai."
Trần Mỹ Lệ cảm thấy Trần Vân không đi theo hướng mà cô ta dẫn dắt, cũng không hỏi tại sao cô ta không thể mang thai nên chỉ có thể thú nhận: "Không phải là chị chưa có, mà là không thể có."
"A?"
"Cho nên chị mới nói chị ở trong cái nhà này nửa bước khó đi, bố chồng chị là một người rất hà khắc, mà anh rể em lại là độc đinh trong nhà, ông ấy muốn có cháu trai đến điên rồi, nếu chị còn không có con, có lẽ ông ấy sẽ bắt chị và anh rể ly hôn." Nói xong, Trần Mỹ Lệ còn giơ tay lau nước mắt.
Trần Vân cúi đầu không nói gì, bởi vì cô không biết nên nói cái gì, cũng không tiện xen vào chuyện gia đình của người khác.
"Trần Vân, em có nghe không?" Trần Mỹ Lệ thấy cô trầm mặc, làm cô ta như đang tự mình nói chuyện.
"Ừm, chị họ, chị đừng lo, nhất định sẽ có cách."
"Chị có thể có cách gì chứ, cơ thể chị có vấn đề, trừ khi..." Trần Mỹ Lệ đưa mắt nhìn cô.
"Trừ khi cái gì?" Trần Vân nghi hoặc.
“Trừ phi chị tìm cho anh rể em một cô cái có thể sinh con, sinh con xong để cho chị nuôi.” Trần Mỹ Lệ nói ra mục đích của mình.
Trần Vân không hiểu Trần Mỹ Lệ có ý gì, chẳng lẽ chị họ muốn để cô giúp chị họ tìm một người phụ nữ có thể mang thai sao?
"Chị họ, em cũng không biết ai thích hợp..."
“Em có.” Trần Mỹ Lệ lại nắm lấy tay cô, chân thành nói: “Em có, em gái, nếu không thì nửa đêm chị cũng không đến tìm em tâm sự.”
"Là ai?" Trần Vân cũng khó hiểu.
"Em gái, không phải em cũng cảm thấy anh rể của em rất tốt sao?" Trần Mỹ Lệ nhìn cô, ánh mắt sáng lên.
Trần Vân sửng sốt một lúc, sau đó rút tay ra khỏi tay Trần Mỹ Lệ, vẻ mặt kinh hãi: "Ý chị là em?"
"Em có đồng ý không?"
"Em chắc chắn không thể làm được, chị họ, anh ấy là anh rể của em."
“Cho nên chúng ta là người một nhà, người một nhà mới thân thiết, em nghĩ xem, em sinh con cho chị, chị nuôi con cho em, sau này nó sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của anh rể em, như vậy không tốt sao?"
Trần Vân lắc đầu: "Không được đâu chị họ, như vậy khẳng định là không được, chị tìm người khác đi." Trần Vân không bao giờ nghĩ chị họ của mình sẽ có suy nghĩ như vậy, cô và ranh rể... như vậy cũng tính là lσạи ɭυâи, chị họ thế nào lại nghĩ đến cô chứ?