Tần Hạo Nam không kiên nhẫn hất tay cô ta ra, sau đó quay đầu cau mày nhìn cô ta: “Ngày mai cho cô ấy chút tiền, để cô ấy ở đâu thì quay về chỗ đó đi.”
"Làm sao vậy? Em nhìn qua con bé đó rồi, dáng vẻ xinh đẹp, trước công sau thủ, quan trọng là rất nghe lời, đến lúc đó dễ làm việc."
“Cô ấy không phải loại phụ nữ như vậy.” Tần Hạo Nam đã gặp rất nhiều phụ nữ, vừa nhìn thoáng qua là có thể biết Trần Vân vẫn là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời.
Trần Mỹ Lệ không khỏi che miệng cười rộ, ngay cả cặρ √υ' lớn cũng rung lên: "Cô ấy không phải là loại phụ nữ gì?"
"Cô ấy không phải là loại phụ nữ như em." Không ngờ Tần Hạo Nam lại nghiêm túc nhìn cô ta rồi trả lời.
Sắc mặt Trần Mỹ Lệ lập tức tối đi, cô ta muốn nổi giận nhưng lại kìm xuống, tất cả vinh hoa phú quý hiện giờ của cô ta đều dựa vào Tần Hạo Nam mà có, huống chi cô ta bây giờ còn là một người phụ nữ không thể sinh con.
Nếu không phải Tần Hạo Nam còn niệm tình cũ thì đã sớm đá cô ta đi, lúc này cô ta không thể gặp rắc rối được.
"Nghe lời này của anh thì hẳn là đã gặp qua em họ của em rồi đúng không? Anh cảm thấy thế nào?" Trần Mỹ Lệ không đi sâu vào chủ đề vừa rồi mà hỏi về Trần Vân.
Tần Hạo Nam không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi khi gặp Trần Vân, anh còn tưởng người trong bếp là Trần Mỹ Lệ, uống chút rượu xong cảm thấy có chút khó chịu, vì thế liền đi tới.
Không ngờ cô gái nhỏ kia lại kinh hãi giống như con thỏ nhỏ, nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi của cô, anh không khỏi bật cười, cô nghĩ anh là ai rồi?
Nhìn anh im lặng, Trần Mỹ Lệ cảm thấy anh đã bị hấp dẫn nên tiện đà thuyết phục: "Anh yên tâm, một cô gái đến từ vùng nông thôn như con bé, trong nhà chỉ có bà nội hằng năm bệnh tật, con bé chỉ cảm thấy biết ơn với hành động giúp đỡ của em, đến lúc đó cho con bé chút tiền, bảo nó làm gì nó cũng làm.”
Tần Hạo Nam nghiêng mắt nhìn cô ta: “Anh chưa từng đồng ý với việc mang thai hộ của em.”
“Em biết, nhưng em không thể sinh con, lâu dần cha anh nhất định sẽ bất mãn, dù sao thì trong bụng con bé sinh ra thì cũng là cốt nhục của anh, hơn nữa em họ em xinh đẹp như vậy, cũng coi như là để anh hưởng phúc, có gì mà phải so đo?
Trần Mỹ Lệ và Tần Hạo Nam kết hôn được hơn một năm nhưng bụng cô ta không hề có động tĩnh, sau khi đến bệnh viện kiểm tra, cô ta mới phát hiện mình bị vô sinh vì trước đó chơi đùa quá mức, mà cố tình là Tần Hạo Nam lại là độc đinh trong nhà nên cha anh vô cùng sốt ruột.
Cô ta đã suy nghĩ rất nhiều trước khi nảy ra ý tưởng sinh con hộ này, sau đó cô tìm thấy Trần Vân không chỗ dựa, đến lúc đó để cô sinh con cho Tần Hạo Nam, rồi cho cô chút tiền đuổi đi là được.
Đến lúc đó, cô ta nuôi cháu trai duy nhất của nhà họ Tần, ai cũng đừng nghĩ đến việc đuổi cô ta.
Tần Hạo Nam từng chơi đùa với rất nhiều phụ nữ, nhưng anh chưa từng chạm tới những cô gái như Trần Vân, là kiểu phụ nữ non nớt ngây thơ chưa trải sự đời.
Nếu không vì cha... anh cũng sẽ không cưới một người phụ nữ như Trần Mỹ Lệ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Hạo Nam mới nói: "Được, nhưng chuyện này phải để cô ấy đồng ý mới được, nếu không đồng ý thì cho cô ấy một khoản tiền, để cô ấy về nhà chữa bệnh cho bà nội."
"Yên tâm, em sẽ sắp xếp tốt, chuyện này cho dù thành hay không thì cũng sẽ cho con bé một khoản tiền." Trần Mỹ Lệ biết người như Tần Hạo Nam không thiếu tiền, chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.
Sản nghiệp của anh lớn như vậy không ai thừa kế thì không được, mà không phải con trai cô ta thừa kế thì cũng không được.
Cô ta bạc mệnh không thể có con, nhưng tìm người sinh cho Tần Hạo Nam một đứa con để cô ta nuôi thì cũng không khác gì.
Tay của Trần Mỹ Lệ lại chạm vào chỗ to phồng giữa hai chân anh, giọng quyến rũ: "Tối nay hung hăng thao em có được không? Chúng ta chơi trò gì đó vui vẻ chút."