Bị Chị Gái Lừa Sinh Con

Chương 2

Trần Vân không ăn quả táo, cô bỏ lại vào giỏ trái cây, chủ động nói: "Chị họ, không phải chị nói để em tới giúp chị trông nhà sao? Có gì cần chú ý thì nói cho em biết, em sẽ làm ngay bây giờ."

Trần Mỹ Lệ liếc nhìn cô từ trên xuống dưới: "Không vội, trước tiên để em tắm rửa tẩy trần trước đã, em xem quần áo em mặc kìa, cũng không phải quần áo lưu hành của năm nay, may là chị đã mua trước cho em vài bộ quần áo, đi, chị cho em xem."

"Chị họ, chị không cần phải khách khí như vậy, em đến đây để làm việc, chị cũng đừng vì em là em họ mà ngượng ngùng, như vậy sẽ không làm được lâu đâu, chị có gì cần làm thì cứ bảo em." Trần Vân biết cô đang làm gì, cô đến thành phố là để kiếm sống chứ không ở đây để nhận người thân.

Trần Mỹ Lệ hài lòng gật đầu, cũng coi như thành thật, xem ra cô ta để em họ tới đây là đúng rồi, nhưng không biết chồng có hài lòng không.

"Vậy chị cũng không miễn cưỡng em nữa, để chị nói ngắn gọn cho em biết em làm cái gì nhé, ai nha, thực ra việc cũng không nhiều lắm, anh rể em đi sớm về muộn, trong căn nhà lớn như vậy chỉ có hai chúng ta mà thôi, mà chị thì lại lười, tầng trên tầng dưới đều rộng, cần lau dọn nhưng chị không muốn làm, mà đúng lúc thời gian trước chị nghe nói bà em bị bệnh rất nặng, cần tiền để khám bệnh, chị nghĩ người trong nhà vẫn đáng tin hơn, tìm người khác không bằng để người nhà làm, vậy nên mới viết thư gửi cho em.”

"Cảm ơn chị họ đã quan tâm, bà nội thực ra vẫn còn tốt, chỉ là tuổi lớn nên có chút bệnh của người lớn tuổi, bác sĩ nói tốt nhất nên phẫu thuật để hồi phục nhanh nhất."

"Vậy xác thực là thiếu tiền." Trần Mỹ Lệ như có điều suy nghĩ gật đầu nói: "Nhưng nếu em ở đây làm việc chăm chỉ, lúc đó có thể dùng tiền về chữa bệnh cho bà nội."

Trần Vân gật đầu, không có ý kiến

gì, ca phẫu thuật của bà sẽ tiêu tốn mấy trăm ngàn, cô không biết mình phải làm việc ở đây bao lâu mới có đủ tiền chữa trị cho bà nội.

Trần Mỹ Lệ lại sắp xếp Trần Vân ở tầng hầm, mặc dù là tầng hầm nhưng vẫn thông thoáng và sáng sủa, cửa sổ phía trên đầu có thể mở được nhưng trời mưa thì không mở được.

Trần Vân đã rất hài lòng với loại phòng này.

Trần Mỹ Lệ lại dẫn cô đi mua rau, làm quen với hoàn cảnh xung quanh, nhờ cô nấu vài món ăn để gặp vị anh rể chưa từng gặp.

Trần Vân rất ngoan ngoãn vâng lời.

Trần Mỹ Lệ gọi Trần Vân tới vì cô ngoan ngoãn nghe lời, ở nông thôn nên không hiểu sự đời, khẳng định sẽ nghe lời cô ta, sau mấy lần tiếp xúc, cô ta rất vừa lòng với sự vâng lời của Trần Vân.

Trần Vân biết chị họ của cô không dễ dàng nhờ cô làm bảo mẫu để kiếm tiền, cô không thể lãng phí tình cảm gia đình nhỏ bé này. Vì vậy, mọi thứ đều được thực hiện một cách chu đáo.

Nhưng điều cô không ngờ là anh rể lại về muộn như vậy, đồ ăn đã nguội lạnh trước khi anh về nhà.

Trên mặt Trần Mỹ Lệ cũng có chút xấu hổ, vừa rồi cô ta không ngừng nói anh rể rất nghe lời cô ta, nếu cô ta bảo anh về sớm thì anh nhất định sẽ về sớm.

Trần Vân cũng không nhàn rỗi, cô đã dọn dẹp nhà bếp trong thời gian rảnh rỗi này.

"Trần Vận, đừng đợi nữa, anh rể họ của em vừa mới gọi tới, anh ấy có tiệc tối, không thể từ chối, tối nay có thể sẽ không về, em đi ngủ đi." Trần Mỹ Lệ xuất hiện ở cửa bếp, dựa vào khung cửa nói.

"Vâng, vậy lau xong sàn bếp em sẽ đi ngủ." Trần Vân trả lời và tiếp tục cúi đầu lau sàn.

"Tùy em." Trần Mỹ Lệ không có hứng thú, sáng sớm cô ta đã thỏa thuận với Tần Hạo Nam là em họ tới, nhưng anh lại cố ý hạ nhục cô ta, làm cô ta xấu hổ trước mặt em họ.