Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa

Chương 18: Gió Tây xin gửi ưu phiền

Khương Tư Tư về ký túc xá, trong phòng chẳng có ai, có lẽ đều đã đến thư viện cả rồi.

Cô ngồi xuống bàn bắt đầu tẩy trang, làm được một nửa, Diệp Thịnh lại gửi tin nhắn đến.

[Diệp Thịnh]: Đàn chị, chị ăn tối chưa?

Khương Tư Tư liếc qua màn hình rồi tiếp tục tẩy trang cho xong.

Hai mươi phút sau cô mới cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn.

[Khương Tư Tư]: Chị không ăn tối, có chuyện gì à?

Diệp Thịnh nhắn lại ngay tức khắc.

[Diệp Thịnh]: Chị không ăn tối à, thế thì tốt quá, hôm nay em đến vườn trái cây thăm quan, hái được rất nhiều dâu tươi, em mang về cho chị hai hộp, chị xuống đây lấy đi, em đang ở dưới ký túc xá của chị.

Khương Tư Tư đi ra ban công nhìn xuống dưới, Diệp Thịnh đang đứng ở dưới đó thật, cô chỉnh sơ qua đầu tóc rồi đi xuống.

“Đàn chị!” Diệp Thịnh thấy Khương Tư Tư xuống thì vội vàng vẫy tay gọi, “Em ở đây!”

Khương Tư Tư đi đến, thấy trong tay cậu ta xách theo một cái túi nhỏ.

“Sao cậu lại đến đây?”

“Em đến đưa dâu tây cho chị.” Diệp Thịnh đưa chiếc túi ra trước mặt cô, “Hôm nay em với bạn đến thăm quan vườn trái cây, dâu này ngọt lắm, nên em mới mang về cho chị hai hộp.”

Thấy Khương Tư Tư không đưa tay ra nhận, Diệp Thịnh lại nói: “Em rửa sạch hết rồi, còn chọn toàn những quả tươi ngon nhất đó.”

“Diệp Thịnh.” Khương Tư Tư nói, “Chị nhận ý tốt của cậu là được rồi.”

Ánh mắt Diệp Thịnh phút chốc buồn đi, “Đàn chị, có phải chị có người mình thích rồi đúng không?”

Diệp Thịnh bất chợt hỏi, trái tim Khương Tư Tư bất chợt run lên, cô khẽ tự phủ định: “Không có….”

“Vậy chị đừng vội từ chối em như thế.” Ánh mắt Diệp Thịnh lại sáng lên “Nếu chị vẫn chưa có người trong lòng, thì chị cho em một cơ hội đi.”

Cậu ta kéo tay Khương Tư Tư dúi chiếc túi vào, “Chị yên tâm, em sẽ không bám riết lấy chị đâu, em sẽ đi theo đúng trình tự.”

Khương Tư Tư: “……”

“Vậy em về đây.” Diệp Thịnh hoàn thành nhiệm vụ, lập tức quay người hí hửng rời đi, Khương Tư Tư còn chưa phản ứng kịp.

“Diệp Thịnh! Đợi đã!”

Diệp Thịnh nghe thấy Khương Tư Tư gọi nhưng vẫn quay lưng về phía cô vẫy tay tiêu sái rời đi.

Đúng lúc này, Quan Ngữ Hi và Triệu Mạn đi đến.

Diệp Thịnh chạm mặt bọn họ thì cười tủm tỉm chào hỏi, rồi càng đi nhanh hơn.

Khương Tư Tư cúi đầu nhìn túi dâu tây trong tay mình, viền hộp còn đọng vài giọt nước, hương dâu tây chín mọng thoang thoảng tản ra trong không khí, vấn vít trên đầu mũi.

Quan Ngữ Hi nhìn thấy hết tất cả, cô ta khoác tay Triệu Mạn bước lên cầu thang, đối diện với Khương Tư Tư.

Cô ta vốn định vờ như không quen biết nhau mà cứ thế lướt qua, ngờ đâu Khương Tư Tư lại gật đầu xem như chào hỏi, Quan Ngữ Hi cũng đành cười một cái coi như đáp lễ.

Ba người đứng thành hàng cùng đi lên tầng, Triệu Mạn mải lướt điện thoại, hoàn toàn không để ý đến người đứng bên cạnh mình.

Nhưng Quan Ngữ Hi thì cứ năm giây lại đánh mắt nhìn Khương Tư Tư một cái, mấy lần muốn mở miệng đều không thành.

Cuối cùng lúc đi đến ngã rẽ của cầu thang, Khương Tư Tư phải lên tiếng trước: “Đàn chị, chị có chuyện gì muốn nói với tôi à?”

Quan Ngữ Hi chợt căng thẳng, cô ta càng nhìn Khương Tư Tư lại càng không thể mở miệng.

Triệu Mạn ngẩng đầu lên nhìn Khương Tư Tư một lượt rồi kéo tay Quan Ngữ Hi, “Ai đấy?”

Quan Ngữ Hi không để ý đến Triệu Mạn, Khương Tư Tư lại nói: “Nếu đã không có chuyện gì, vậy tôi về phòng trước.”

Cả người Quan Ngữ Hi cứ cứng đơ như khúc gỗ, gật gật đầu: “À ừ.”

Sau khi cô đi, Triệu Mạn lại tiếp tục khoác tay Quan Ngữ Hi đi lên tầng, “Ai đấy?”

Quan Ngữ Hi: “Khương Tư Tư.”

“Cái gì?!!!!” Triệu Mạn quay phắt người, chạy ào đến ngã rẽ vừa nãy, thò đầu ra nhìn, Khương Tư Tư vừa hay bước vào phòng ký túc đóng cửa lại, chỉ kịp thấy mỗi bóng lưng, “Cô ta là Khương Tư Tư?”

Quan Ngữ Hi kéo Triệu Mạn, lôi cô ta về phòng, “Cậu đừng nhìn nữa.”

“Là Khương Tư Tư thật à?” Triệu Mạn không nhịn được ngoái đầu lại nhìn, “Cô ta thay đổi nhiều vậy á.”

Quan Ngữ Hi: “Đúng thật….”

*

Vừa về đến ký túc xá, Diệp Thịnh đã nhào vào phòng của Trương Thế Xán.

“Anh Xán! Đại công cáo thành!!!” Diệp Thịnh nhe nanh múa vuốt kẹp cổ Trương Thế Xán, “Hôm nay em tặng dâu tây cho đàn chị, căng con mẹ nó thẳng chết đi được, may mà chị ấy vẫn nhận!”

Trương Thế Xán quay đầu, há miệng, “Ặc….. cậu bỏ tôi ra trước đã.”

Diệp Thịnh hí ha hí hửng ngồi phịch xuống giường, ngẩng đầu mơ mộng về một tương lai xa xôi nào đó: “Hôm nay em tặng dâu tây, ngày mai em sẽ mời chị ấy đi xem phim, ngày mốt em sẽ dẫn chị ấy đi chơi.”

Trương Thế Xán: “………”

Diệp Thịnh vẫn tiếp tục thêu dệt cho tương lai của mình: “Ầy, đi đâu chơi được nhỉ, anh có chút kinh nghiệm nào không, em còn chưa chủ động theo đuổi con gái bao giờ.”

Trương Thế Xán liếc mắt về phía phòng vệ sinh, bên trong tuyệt không một tiếng động.

“Cậu gấp cái gì chứ?”

“Em phải gấp chứ!” Diệp Thịnh phản biện, “Em nóng lòng không muốn chờ quá lâu chứ sao!”

“Rầm!!!”, cửa phòng vệ sinh bị đạp bay ra.

Diệp Thịnh giật bắn mình, lúc nhìn thấy người bước ra là Hình Ý Bắc mới thở phào một hơi: “Mẹ nó, anh dọa chết em, anh phải đối xử với cơ sở hạ tầng của nhà trường dịu dàng một tí.”

*

Khương Tư Tư xách túi dâu tây vào phòng thì tiện tay đặt luôn trên nóc tủ, cô thay đồ ra đi tắm, hai mươi phút sau, điện thoại lại nhảy thông báo tin nhắn wechat.

[Lão đại]: Xuống đây, tôi đang ở dưới ký túc xá của cậu.

[Khương Tư Tư]: Có chuyện gì à?

[Lão đại]: Cậu xuống đây trước đã.

Khương Tư Tư bất đắc dĩ phải mặc áo khoác vào, lấy khăn lông lau qua tóc rồi lại đi xuống tầng.

Hình Ý Bắc vẫn còn mặc bộ đồ của ngày hôm nay, cúc áo sơmi đã bị mở một hai nút trên cùng, chiếc áo trắng mỏng manh bị gió thổi, dán vào người anh, làm hiện rõ từng đường nét cơ thể, quần Tây thẳng thớm phác họa nên đôi chân dài, nhưng cho dù có vậy, nó vẫn không thể nào che giấu đi được khí chất của một thiếu niên.

Ở đài truyền hình, trên các bản tin, có thể bộ trang phục này sẽ chẳng có gì nổi trội, nhưng đứng trong khuôn viên trường học, nó lại là thứ đặc biệt hút mắt người khác, không ít những cô gái đi ngang qua đều lén lút quay đầu nhìn thêm vài lần.

Khương Tư Tư đi đến, “Có chuyện gì vậy?”

Hình Ý Bắc chìa tay ra, anh đang cầm một hộp dâu tây.

Khương Tư Tư ngẩn người không nói gì.

Hình Ý Bắc lắc nhẹ hộp dâu tây, “Cầm lấy.”

Khương Tư Tư không cầm, “Cậu định làm gì?”

Hình Ý Bắc: “Ăn của tôi.”

Khương Tư Tư: “Hả?”

Hình Ý Bắc: “Của tôi ngọt hơn.”

Khương Tư Tư: “…….”

Đối mặt với một Hình Ý Bắc kỳ quặc như vậy, Khương Tư Tư chỉ muốn nhanh chóng quay về phòng, nghĩ là làm, cô không nói thêm gì, quay đầu chạy đi.

Hình Ý Bắc chỉ hai ba bước chân đã đuổi kịp Khương Tư Tư, anh giữ tay cô lại, buộc cô phải xoay người nhìn mình.

“Khương Tư Tư!”

Khương Tư Tư mất kiên nhẫn nhướng mày, “Hôm nay cậu làm sao vậy?”

Hình Ý Bắc lấy một quả dâu ra, đưa đến trước miệng Khương Tư Tư, “Ăn thử một quả đi.”

Khương Tư Tư vẫn nhìn anh như vậy.

Hình Ý Bắc mím môi, cả đời này anh cũng không ngờ có một ngày mình sẽ nói ra câu này.

“Xin cậu đấy, cắn thử một miếng thôi.”

Khương Tư Tư: “……….”

Giọng nói của anh dường như có thể đầu độc người khác, Khương Tư Tư bất giác mà mở hé miệng để cho anh đút dâu tây.

Cắn nhẹ một cái, vị ngọt thanh lan ra trong khoang miệng.

“Tối mai cậu có đến không?” Hình Ý Bắc hỏi.

Khương Tư Tư nuốt xuống, anh lại đút thêm quả khác, cô ngoảnh mặt qua chỗ khác.

“Tôi không ăn nữa.”

Đối với bản thân cô, những quả dâu tây này lại chính là loài anh túc*, cô sợ nếu cô còn ăn nữa, nếu cô còn để anh đút tiếp, vậy thì công sức hai năm nay cô xây thành dựng lũy bảo vệ trái tim mình sẽ đổ sông đổ bể, sẽ lại một lần nữa thất bại trong gang tấc, sẽ lại một lần nữa hụt hẫng tuyệt vọng.

*Cây anh túc là tên gọi khác của cây thuốc phiện.

Hình Ý Bắc buông tay xuống, đẩy hộp dâu tây vào lòng cô, lặp lại câu hỏi: “Cậu vẫn chưa trả lời tôi đâu, tối mai đi cùng tôi nhé?”

Khương Tư Tư: “Không đi, chuyên ngành của cậu tôi có quen ai đâu.”

Hình Ý Bắc: “Tôi muốn để mọi người làm quen với cậu.”

Ở một góc không nhìn thấy, mấy ngón tay của Khương Tư Tư hơi co lại, nắm chặt vạt áo.

“Tôi với bọn họ sao phải làm quen nhau, cũng đâu có quan hệ gì chứ.”

Thấy Khương Tư Tư lại quay người muốn rời đi, Hình Ý Bắc biết lần này cô không còn là người ăn mềm nữa rồi.

Hết cách, hết cách thật rồi.

Hình Ý Bắc hét lên theo bóng lưng của cô: “Khương Tư Tư, ngày mai tôi sẽ đứng dưới này đợi cậu.”

Khương Tư Tư đứng lại, quay đầu nhìn anh: “Cậu đừng đến đây đợi, ngày mai tôi không đi đâu, tôi nói thật.”

Nhưng Hình Ý Bắc dường như xem lời cô nói như gió thoảng bên tai: “Ngày mai tôi cứ đứng đây đợi cậu, cậu có bản lĩnh thì cả ngày đừng ra khỏi cửa.”

Khương Tư Tư bực mình quay đầu dợm bước lên tầng, lại nghe thấy giọng Hình Ý Bắc ở phía sau lưng: “Chỉ cần cậu bước một chân ra ngoài tôi sẽ lập tức vác cậu đi.”

Khương Tư Tư: “………”

Bây giờ là giờ tự học buổi tối, dưới tòa ký túc xá người lui người tới ngày càng nhiều, lời của anh lại rất biết cách hấp dẫn những ánh mắt nhiều chuyện của họ.

Hiện trường đang dần mất kiểm soát.

Tiếc là cái người kia không có ý định thu liễm lại dù chỉ là một chút xíu xiu mà còn tiếp tục gào lên: “Đến lúc đó thì hai chúng ta đều mất mặt như nhau thôi!!!”

“Cậu phiền thật đấy!” Khương Tư Tư tức muốn giậm chân, phi nhanh lên tầng.

*

Một quả, hai quả, ba quả….

Khương Tư Tư bày từng quả dâu mà Hình Ý Bắc đưa cho lên bàn, rồi nhìn hai hộp dâu tây nằm ở một bên, trong lòng bực bội chỉ muốn đi tẩn người nào đó một trận.

“Cậu về rồi à?”

Lương Uyển đẩy cửa vào, thấy Khương Tư Tư đang phát ngốc trước bàn, “Ăn cơm chưa?”

“Tớ không muốn ăn nữa.” Khương Tư Tư thuận tay cầm một quả lên cắn một miếng, Lương Uyển vừa thấy đã nhào đến cầm một quả lên, “Dâu to thế!”

“Khoan đã!” Khương Tư Tư vội chỉ tay vào hai hộp dâu tây bên cạnh, “Cậu ăn cái kia đi.”

Lương Uyển bĩu môi, bốc một quả trong hộp mà Diệp Thịnh tặng, “Không phải đều như nhau cả sao, ối mẹ ơi, ngọt quá đi!”

Khương Tư Tư khẽ dao động, tự thì thầm với chính mình: “Phải rồi, có gì khác sao.”

Rồi cô đẩy hết dâu tây trên bàn sang cho Lương Uyển, “Cậu giữ lấy ăn hết đi.”

Lương Uyển lầm bầm: “Tớ có phải heo đâu.”

“À đúng rồi.” Lương Uyển lôi ba tấm vé vào cổng từ trong balo ra, “Tối mai có tiệc chúc mừng tốt nghiệp cho các anh chị của học viện bọn mình, đi không? Tớ có vé đây.”

Lời của Hình Ý Bắc lập tức vang lên trong đầu cô.

“Ngày mai tôi cứ đứng đây đợi cậu, cậu có bản lĩnh thì cả ngày đừng ra khỏi cửa.”

“Chỉ cần cậu bước một chân ra ngoài tôi sẽ lập tức vác cậu đi.”

“Đến lúc đó thì hai chúng ta đều mất mặt như nhau thôi!!!”

Khương Tư Tư vò đầu: “Tớ không đi đâu, ngày mai tớ sẽ không bước ra khỏi cửa phòng dù chỉ là một bước.”

Lương Uyển quay đầu, lại bốc thêm một quả dâu nữa: “Sao thế? Bận chuyện gì à?”

Khương Tư Tư nhoài người lên bàn: “Không có gì, tớ quyết định ngày mai sẽ ngủ trong ký túc xá cả một ngày.”

*

Ngày hôm sau, Khương Tư Tư mơ màng thức giấc, bên ngoài trời vừa mới hừng đông.

Khương Tư Tư rời giường đi ra ban công đánh răng rửa mặt, đổ già nửa chậu nước ấm, lau mặt một hồi đầu óc mới tạm tỉnh táo vài phần.

Ánh mắt cô vô tình lướt xuống dưới lầu, có một người đang đứng ở đó.

Trông quen nhỉ.

Khương Tư Tư lại cúi đầu rửa mặt thêm một lượt nữa, đợi cho ý thức hoàn toàn thức dậy, cô lại nhìn xuống thêm một lần nữa, là Hình Ý Bắc thật.

Trong lòng cô bỗng nổi lên cảm giác gấp gáp vội vàng không tài nào giải thích được, lập tức quay vào phòng gửi tin nhắn cho Hình Ý Bắc.

[Khương Tư Tư]:!!! Cậu đang làm gì vậy hả!!

[Lão đại]: Không ngờ chứ gì, rạng sáng quay xong bản tin tôi đã về thẳng trường.

Khương Tư Tư thật muốn quay mòng mòng ngay tại ban công.

Bị điên hả!

Hình Ý Bắc lại gửi một tin nhắn nữa.

[Lão đại]: Có bản lĩnh thì cậu đừng bước ra khỏi cửa.

Không ra thì không ra!

Khương Tư Tư quăng khăn lông xuống chậu nước, leo lên giường nằm.

Chịu đựng đến giữa trưa, Khương Tư Tư mang theo cái bụng đói meo bò xuống giường, lại phát hiện Hình Ý Bắc vẫn còn ở đó.

Có thôi đi chưa!

Khương Tư Tư quay đầu nói với Lương Uyển: “Uyển Uyển, trưa nay cậu mang cơm về cho tớ với.”

Lương Uyển gật gật đầu: “Được.”

Nói xong, cô lại nhìn Khương Tư Tư: “Hôm nay bà dì của cậu đến à?”

Khương Tư Tư đang treo người giữa mấy bậc thang để leo lên giường, nóng máu khẳng định, “Đúng vậy!”

Tới tối, cô lại bò xuống giường, đi ra ban công nhìn xuống một lần nữa, Hình Ý Bắc vẫn còn đứng đó.

Khương Tư Tư: “…..”

Dưới ánh đèn đường, bóng của anh đổ dài trên mặt đất.

Gió đêm thổi qua, Khương Tư Tư mặc bộ đồ ngủ, chiếc cổ trống hoác bị gió thốc thẳng vào, lạnh đến mức nhảy mũi hai cái.

Cô nhắm chặt mắt thở dài bất lực.

Chịu thôi.