Khi Hoa Nhài Biến Thành Mỹ Nhân Ngu Ngốc

Chương 2: Khai bao cho người đẹp nhỏ song tính

Chương 2: Khai bao cho người đẹp nhỏ song tính

“Cậu là hoa nhài nhỏ, vậy thì tôi là mặt trời nhỏ.” Lục Vân Chiêu mặt không biểu tình mà nhìn cậu bé, cảm thấy cậu ở ngay lúc này vậy mà vẻ mặt còn có thể ngượng ngùng mà nói ra lời không đàng hoàng, phỏng chừng ngay cả khi cậu không phải kẻ ngốc, cũng là người đầu óc có chút vấn đề.

Lời nói vừa nói ra, Lục Vân Chiêu liền nhìn thấy cậu bé gật đầu, tựa hồ đang tỏ vẻ đồng ý.

Lục Vân Chiêu: “……”

Anh quyết định, tốt hơn hết là buông bỏ vấn đề này trước, trực tiếp giải tỏa kỳ dịch cảm du͙© vọиɠ lại nói, dươиɠ ѵậŧ dưới thân anh đã sớm cương cứng đến phát đau, cả cơ thể anh cực kỳ nóng.

Không bao lâu, Lục Vân Chiêu đã vươn tay kéo hai chân cậu bé khép lại, làm cho khung cảnh giữa hai chân cậu bé lại lộ ra ánh sáng một lần nữa.

Lông trên cơ thể cậu bé rất ít, thân ngọc mềm mại mà nằm gục xuống giữa hai chân, dưới hai cái trứng dái có hoa huyệt vốn dĩ phụ nữ mới có, tương xứng với vẻ ngoài xinh đẹp của cậu bé, làn da trắng đến phát sáng của cậu, không ngờ lại không khiến người khác cảm thấy không đột ngột, ngược lại cảm thấy vốn nên như thế này.

Màu sắc của hoa huyệt của cậu bé là màu hồng nhạt, hình dạng rất quy củ và tinh tế. Sau khi mở hai mảnh môi hoa ra, bên trong cũng có thể nhìn thấy một miệng huyệt, miệng huyệt nhìn có chút nhỏ, cũng đang róc rách chảy nước ra ngoài, không biết có thể chứa được dươиɠ ѵậŧ lớn của Alpha hay không.

"Đừng nhìn nó..." cậu bé thẹn thùng cực kỳ, kéo chăn bông bên cạnh che khuất mặt mình, chỉ cần bản thân không nhìn thấy, cậu không biết Lục Vân Chiêu đang làm gì với cậu.

Nhưng cảm giác hoa huyệt bị ngón tay chạm vào chơi đùa càng trở nên rõ ràng hơn sau khi không nhìn thấy được.

Cậu cảm nhận được ngón tay hơi lạnh đang thăm dò vào miệng huyệt, chất lỏng dinh dính trong suốt chen vào trong đó, làm cậu nhịn không được co rút vách động lại, xoắn ngón tay Lục Vân Chiêu.

"Thả lỏng chút." Chỉ sau khi tiến vào hai ngón tay, Lục Vân Chiêu mới cảm nhận được sự chặt hẹp trong hoa huyệt của cậu bé, hơn nữa cậu bởi vì khẩn trương nên càng khiến mình không thể cử động.

Kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ dâng trào, ngón tay chôn ở trong cơ thể đang cọ xát ra vào, xọ xát vách trong nhạy cảm, khiến cậu bé nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng: "Ư ư……”

"Sao cậu lại có thể chảy nhiều nước như vậy." Lục Vân Chiêu nhìn hoa huyệt bị ngón tay của mình khoáy đến không ngừng chảy nước, thỉnh thoảng lại đi xoa xoa âm đế ở phía trên, làm cho huyệt khẩu không ngừng co rút lại, càng ngày càng chảy thêm nhiều nước ẩm ướt.

Sau khi chờ đến hoa huyệt có thể thoải mái mà cất chứa được bốn ngón tay của Lục Vân Chiêu, anh mới chậm rãi rút ngón tay của mình về, thời điểm rút ra, chỗ miệng huyệt cùng với ngón tay còn bị kéo theo một sợi dây bạc tinh tế, giây tiếp theo lại bị đứt ra, dính ở trên ngón tay Lục Vân Chiêu.

Lục Vân Chiêu bôi thuỷ dịch lên trên dươиɠ ѵậŧ của mình, sau đó đỡ dươиɠ ѵậŧ nóng thô cứng rắn của mình để ở miệng huyệt chảy nước ào ào của cậu bé, tiếp tục dùng một tay xoa âm đế của cậu, thấp giọng hỏi: "Cậu tên là gì?"

"A!" Hoa huyệt đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét vào một cây vật cứng nóng bỏng, cậu bé nhất thời đau đến sắc mặt tái nhợt, lắc mông giãy giụa muốn thoát khỏi xiềng xích của Lục Vân Chiêu, ngay cả câu hỏi của Lục Vân Chiêu cũng không kịp trả lời.

"Lần đầu tiên?" Hoa huyệt bởi vì đau đớn mà co chặt khiến Lục Vân Chiêu không thể cử động, chỉ phải nhẫn nại kiên nhẫn thả lỏng cho cậu bé, xoa xoa âm đế và cả môi hoa gần miệng huyệt, cúi người ăn đầṳ ѵú cậu bé, đồng thời thẳng lưng thong thả mà tiếp tục cắm dươиɠ ѵậŧ vào đó.

"Cậu tên là gì?" Lục Vân Chiêu nói với cậu, chuyển hướng sự chú ý của thiếu niên. Huyệt thịt của cậu thật sự chặt chẽ đến mức dươиɠ ѵậŧ không thể động đậy ở bên trong, cho nên đành phải tiếp tục kiên nhẫn an ủi.

"Em..." Lông mi của cậu bé run rẩy, nước mắt xuất hiện trên khóe mắt, giọng nói cậu thì thầm run rẩy: "Em không có tên."

Một lúc sau, thân thể cậu bé mới dần dần thả lỏng xuống, hai chân mở rộng tiếp nhận dươиɠ ѵậŧ của Lục Vân Chiêu, miệng huyệt bị dươиɠ ѵậŧ thô to làm căng tròn, da thịt bên mép gần như trắng bệch.

Nhưng cậu vẫn nở một nụ cười với Lục Vân Chiêu, chủ động ôm lấy bờ vai anh: "Anh đặt cho em một cái tên đi."

Quanh hơi thở tràn ngập hương hoa nhài ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể cậu bé, một cái tên bỗng nhiên nhảy lên trong đầu Lục Vân Chiêu.

“Thời Giác.”

【 Khi hương trời về từ thanh mộng, hoa nở trên đầu mỹ nhân.】 Lục Vân Chiêu trong đầu nghĩ ra một câu thơ như vậy.

Cậu bé sửng sốt một giây, dường như không có kịp phản ứng Lục Vân Chiêu vừa nói những lời gì.

Dươиɠ ѵậŧ chôn sâu ở trong cơ thể đột nhiên không kịp phòng ngừa bắt đầu thọc vào rút ra, phá vỡ các lớp vách trong huyệt thịt, đột nhiên chọc tới hoa tâm của cậu bé, cả người cậu không chịu khống chế mà run lên một chút: "Ha a!”

Nước mắt lăn dài theo khóe mắt đã đỏ hoe, đôi môi hồng hào hơi hé mở rồi thở hổn hển, làn da trắng sứ của cậu bé đỏ bừng một màu nhạt, khiến Lục Vân Chiêu chỉ muốn ấn cậu xuống mà hung hăng bắt nạt.

"Thời Giác." Lục Vân Chiêu dừng lại, cúi người xuống, thì thầm vào bên tai cậu bé: "Không phải cậu bảo tôi đặt một cái tên cho cậu sao, cứ gọi là Thời Giác đi."