Đường Lý nhớ lại đại khái một chút tình tiết, cả người không tự chủ được rùng mình một cái, muốn cậu phải dựa theo cốt truyện này mà làm, cậu tình nguyện vĩnh viễn không trở về cũng được. Vốn cậu cũng chỉ là một tồn tại dư thừa, ở đây cũng chỉ là ăn cơm ở một nơi khác mà thôi, tuy rằng làm trợ lý sinh hoạt chuyên nghiệp là không đúng, nhưng dù sao đây cũng là công ty hàng đầu nên đãi ngộ không tệ, coi như là không lo cơm áo. Đã như vậy, sống vui vẻ quan trọng hơn so với sống ở đâu, còn hơn là giả thiết hư vô mờ mịt, việc sắp trải qua mới là quan trọng nhất.
Trước khi đi ngủ, trong đầu cậu giãy giụa một lúc. Những thứ cậu để ý không nhiều lắm, làm cho bản thân sống vui vẻ một chút hiển nhiên mới là điều quan trọng nhất. Cuối cùng cũng đưa ra được quyết định, sau một tháng xuyên vào, Đường Lý lần đầu tiên ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau khi đến nơi làm việc, chuyện đầu tiên cậu chính là gọi điện thoại đặt đồ ăn, chờ đến trưa cậu lại về nhà làm cơm trưa, nhìn đồ ăn đã đóng trong hộp cơm, Đường Lý thật muốn vả vào miệng cậu một cái. Đây là do cậu đã hình thành trí nhớ cơ thể rồi sao? Thôi quên đi, dù sao cậu cũng có thể tự ăn, còn có thể đưa cho đồng nghiệp ăn nữa, nếu không được thì ít nhất còn có thể cho mèo hoang ở dưới lầu ăn. Cậu chắc chắn phải viết giấy nhắc nhở cho bản thân cậu nhớ vào ngày mai.
Trong phòng làm việc vừa rộng rãi vừa yên tĩnh, Trình Mặc mở hộp cơm ở một bên có in logo của một nhà hàng nào đó, cảm giác hình như có chút không giống với những món ăn trước đó mà hắn ăn. Tùy tiện ăn vài miếng, Trình Mặc bỏ hộp cơm vào trong túi chuẩn bị ném vào thùng rác trong phòng trà. Tuy rằng lúc nãy trợ lý giao đồ ăn nói ăn xong có thể gọi điện thoại cho cậu, cậu sẽ vào dọn dẹp, hắn thấy bản thân hắn vẫn chưa kiều quý đến độ này.
"Tiểu Đường, không nhìn ra tay nghề của cậu lại tốt như vậy." Hôm nay hắn ta vừa chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì nhận được tin nhắn của Đường Lý, nói rằng xíu nữa sẽ mang cơm cho hắn ta, nói là làm nhiều quá một người ăn không hết. Không nghĩ tới hương vị lại khiến Từ Thanh phải kinh ngạc.
"Tùy tiện làm thôi."
"Tùy tiện làm cũng có thể đánh chết đầu bếp khách sạn, cậu đây là muốn cuốn gói hết ngành công nghiệp nhà hàng sao. Sau này cậu có thể cân nhắc tự cậu mở một quán, tôi sẽ đi cổ vũ đầu tiên." Từ Thanh thường xuyên tham dự tiệc rượu với Trình Mặc, những loại sơn hào hải vị gì mà chưa từng ăn qua. Nhưng đồ ăn của Đường Lý thực sự nấu rất ngon.
"Tôi không nghĩ tới việc này, nấu cơm cho bản thân thôi cũng đã mệt chết đi được rồi, đừng nói đến việc mở thêm nhà hàng. Tôi cũng chỉ tâm huyết dâng trào làm một lần mà thôi..." Ăn xong bữa cơm này cậu liền tạm biệt sự nghiệp phải nấu cơm vào buổi trưa, nghĩ đến chuyện này Đường Lý càng ăn càng vui vẻ.
Lúc Trình Mặc đi ngang qua phòng tổng giám đốc, xuyên thấu qua lớp tường thủy tinh hắn nhìn thấy Đường Lý và Từ Thanh đang ngồi ăn cơm trưa cùng một chỗ, hộp cơm quen thuộc của hắn nằm trên tay hai người. Thì ra trước đây mỗi ngày đều là hai phần cơm trưa, một phần cho hắn, một phần khác là của Đường Lý, nhưng hôm nay người ăn một phần khác lại không phải là hắn.
Chờ cơm nước xong xuôi, cậu cất hộp cơm ném vào thùng rác trong phòng trà, thế mà lại bất ngờ phát hiện trong thùng rác đã có túi đựng đồ ăn của nhà hàng. Đường Lý mới phát hiện Trình Mặc hôm nay không gọi cậu vào dọn dẹp mặt bàn, nhưng mà cậu cũng không cảm thấy có việc gì kỳ lạ. Vốn giờ ăn trưa không thuộc vào giờ làm việc, trước đó cậu đã hy sinh thời gian nghỉ trưa hơn một tháng trong vô ích.
Đường Lý cảm thấy không đáng cho nhân vật chính trong sách, theo cậu thấy việc cậu ta nỗ lực làm vậy cũng không có hiệu quả gì, cậu ta tự cảm động bản thân, kỳ thật ở trong mắt đối phương cậu ta là một tồn tại có cũng được không có cũng chẳng sao. Có cảm tình tốt với đối phương thì không nên hèn mọn chờ mong đối phương bố thí, nhưng chuyện này có quan hệ gì với cậu chứ?
Vô sự một thân khinh, từ khi quyết định không đi theo cốt truyện, cả người Đường Lý đều cảm thấy thoải mái hẳn lên, buổi trưa cơm nước xong còn được nghỉ một lúc.
"Nghiễn thiếu tới, khẳng định một lúc nữa sẽ gọi cậu." Từ Thanh hô lên với Đường Lý đang chuẩn bị đứng dậy rót nước.
Trên hành lang có một Omega khuôn mặt tinh xảo giống như con công nhỏ kiêu ngạo đi về phía văn phòng của Trình Mặc, theo sau là một Alpha trầm ổn tài giỏi. Đường Lý đột nhiên nhớ tới lúc trước nghe nói khu văn phòng của Trình Mặc không cho phép xuất hiện bất cứ Omega nào, kỳ thật lại có một ngoại lệ duy nhất, đó chính là Trình Nghiễn, em trai ruột của trình Mặc.