Trên màn hình điện thoại hiển thị là “Khoai tây” đang gọi tới.
Khoai tây?
Cái tên này làm Cố Phán Hề thấy buồn cười, cô không nghĩ nhiều liền cúp điện thoại. Rốt cuộc thì đây cũng không phải điện thoại của cô, cô không nên nghe.
Ai ngờ đối phương lại cố chấp thế, cô mới vừa tắt đã lập tức gọi lại, chuông điện thoại cứ như bỏ thêm hiệu ứng reo to hơn, càng lúc kêu càng lớn.
Cô không chịu nổi độ làm phiền của đối phương, cuối cùng vẫn tiếp điện thoại, vừa nghe vừa đi đến chiếc gương cao cả người.
Đang định giải thích với đối phương rằng chủ nhân điện thoại không có ở đây, đối phương đã nói trước cô.
“Tiểu thư Cố, bây giờ cô đang ở nhà sao? Tôi lập tức đón cô đi ăn.”
Giọng của người gọi là “Khoai tây” này rất kính cẩn, hình như là một cậu trai trẻ tuổi, Cố Phán Hề đoán là nhân viên cấp dưới hay gì đấy.
Nhưng mà, chủ cái điện thoại này cũng họ Cố à?
“Chào anh, Khoa…”Đang định gọi hắn là Khoai tây, nhưng lại cảm thấy như thế không được lịch sự cho lắm, cô dứt khoát không dùng xưng hô, “Cô Cố mà anh nhắc tới đang không có mặt ở đây, mong anh chờ lát nữa lại….”
Vừa lúc đi tới trước gương, cô lập tức sợ ngây người, không thể tin vào mắt mình.
Đây ….. Đây …… Người phụ nữ xa lạ trong gương này rốt cuộc là ai!!
Tay đang nắm điện thoại của cô không ngừng phát run, Cố Phán Hề nhìn chằm chằm gương mặt hoàn toàn xa lạ trong gương, thẳng đến khi cô phát hiện “cô ấy” chính là bản thân mình.
“Alo? Tiểu thư Cố? Cô mới nói cái gì? Tôi…” Giọng nói đầu bên kia mang theo chút nghi ngờ, hắn còn có chuyện muốn nói, nhưng giây tiếp theo điện thoại trong tay Cố Phán Hề trượt xuống, rơi trên mặt đất.
Cô căn bản không có thời gian lo cho điện thoại, đầy mặt cô là vẻ không thể tin, cô duỗi tay sờ gương mặt mình, nhỏ nhắn, tinh xảo, thậm chí so với gương mặt ban đầu của cô còn đẹp hơn gấp mấy lần. Tuy bây giờ tóc hơi hỗn độn, nhưng mà từng lọn tóc xoăn sóng màu hạt dẻ, nhìn qua đã biết chúng được chăm sóc rất cẩn thận.
Đôi mắt to tròn mở lớn, trong mắt có cảm xúc sợ hãi, cô vẫn không tin nổi những gì trước mắt.
Cô đã chết sau đó đến một thế giới khác sao? Nhưng mà đi đầu thai cũng không nhanh đến thế đi!
Trong hoảng loạn, Cố Phán Hề nghe được một tràng âm thanh mơ hồ nhỏ vụn, ánh mắt cô quét tới điện thoại trên mặt đất, thì ra điện thoại vẫn còn kết nối.
Cô do dự nhặt lên, một lần nữa áp vào tai: “Alo?”
Đối phương thấy cuối cùng cũng có đáp lại, như là thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Tiểu thư Cố, tôi đã tới dưới lầu nhà cô rồi, cô trực tiếp đi xuống hay là tôi đi lên đón cô?”
“Tiểu thư Cố?” Biểu cảm của Cố Phán Hề hoảng hốt mà lặp lại một lần.
“Đúng vậy. Chẳng lẽ cô không phải tiểu thư Cố Phán Hề sao?” Đối phương tạm dừng một chút, không xác định dò hỏi: “Tôi là trợ lý của cô, Đồ Đậu.”
Vẻ mặt của Đồ Đậu bây giờ cũng là ngây ngốc, hắn biết tính tình Cố Phán Hề từ trước đến nay đều không thèm để cái gì vào mắt, đối với mấy người trợ lý như bọn họ đều tỏ thái độ ngó lơ, nhưng mà cũng không đến mức quên cả tên hắn đấy chứ.
Cố Phán Hề sững sờ tại chỗ, biểu cảm giờ phút này của cô còn khó nhìn hơn cả bị sét đánh.
Cố Phán Hề? Đây chẳng phải tên nhân vật nữ số hai trùng tên với cô trong bộ phim cô tham gia quay ngày hôm nay sao? Cô là một diễn viên đóng thế, không được xem kịch bản, nhưng cô biết bộ phim này được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết. Cô cũng xem qua cuốn tiểu thuyết này, hình như nữ số hai có một trợ lý tên là Đồ Đậu.
Lúc đấy cô còn chê cái tên này, cho nên bây giờ mới có chút ấn tượng.
Tuy rằng không muốn tiếp thu hiện thực, nhưng Cố Phán Hề biết bản thân đã xuyên vào thân thể của nhân vật nữ số hai này, cho dù cô chấp nhận hay không thì cũng như thế.
Trời ơi, ảo ma quá đi!!!
“Cô Cố? Muốn tôi đi lên đón cô sao?”
Giọng nói từ trong điện thoại kéo cô về hiện thực, cô tâm phiền ý loạn mà thuận miệng đáp: “Không cần đâu, tôi đi xuống ngay đây.”
Cô không biết bản thân mình vì sao tới nơi này, cũng không biết có thể quay về hay không, càng không biết người trong điện thoại muốn đón cô đi đâu.
Trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Còn sống là còn hy vọng!