Đạo diễn thấy mọi người đều chuẩn bị xong, cao giọng hô: “Action!”
Cô phải thay người khác biểu diễn đoạn quay ngắn, nói đơn giản là nhân vật nữ số hai này vừa ngang ngược vừa ngu ngốc có ý đồ tự sát để uy hϊếp nam chính thành đôi với mình, kết quả không cẩn thận ngã xuống lầu gãy chân. Động tác nguy hiểm như thế này chỉ có thể nhờ diễn viên đóng thế.
Nói đến đây, cũng thật là có duyên, nhân vật nữ số hai này, vừa vặn lại trùng tên với cô, cùng gọi là Cố Phán Hề, đáng tiếc cùng tên nhưng không cùng mệnh. Trong nguyên tác, Cố Phán Hề là một nữ minh tinh có vẻ đẹp xuất chúng, đề tài không ngớt, còn cô trong hiện thực chẳng qua là một diễn viên quần chúng.
Cũng may cảnh quay này rất đơn giản, đơn giản là bị treo lên, sau đó phi từ tầng bốn xuống tầng một, không cần có nhiều kỹ thuật. Cố Phán Hề đã trải qua không ít trường hợp như vậy, tâm lý của cô rất nhẹ nhàng.
Trong một khoảnh khắc lúc cô được treo lên, Cố Phán Hề lơ đãng quay đầu nhìn lại, phát hiện trên mặt người trợ lý lúc nãy treo dây thép cho cô xuất hiện biểu cảm rất quái dị.
Không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên có chút bất an.
Không kịp nghĩ nhiều, cơ thể cô đã bị treo lên giữa không trung, cô bị treo từ tầng bốn, nhìn xuống bên dưới, độ cao này tuy rằng không chết người (?), nhưng giờ phút này cô lại đột nhiên có chút sợ hãi.
A phì phì!! Đang êm đẹp lại nói chết sống cái gì, cũng không phải lần đầu tiên quay những cảnh như thế này.
Không biết có phải do trùng hợp hay không, ngay lúc dây treo hạ xuống, cô cảm thấy cơ thể hẫng đi một nhịp, lực kéo ở trên hông và lưng lập tức biến mất.
“Trời ơi!” Ở trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người, cơ thể Cố Phán Hề rơi xuống rất nhanh, chuyện xảy ra đột ngột, cô thậm chí quên cả la hét.
Trong nháy mắt khi rơi xuống mặt đất, thân thể chịu một lực va chạm vô cùng mạnh, không kịp kêu đau, ý thức của cô đã chìm vào bóng tối vô hạn.
Trong một giây kia trong đầu cô chỉ có một ý tưởng duy nhất: Đều do cái miệng quạ đen của mình!
Chờ đến khi tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng xa lạ.
Suy nghĩ đầu tiên của Cố Phán Hề là: Cảm ơn trời đất! May quá chưa hẹo!
Suy nghĩ thứ hai là: Rơi từ độ cao như thế xuống thì không tàn cũng phế (T^T ).
Cố Phán Hề bị suy nghĩ này của bản thân dọa hết vía, nhanh chóng lật chăn ra nhìn cơ thể của mình.
Tứ chi đầy đủ, còn may còn may. Lại tiếp tục vén tay áo với ống quần lên kiểm tra xem còn vết thương nào không, may mà không phát hiện vết thương nào, ngoại trừ cổ tay phải có một vòng vệt đỏ, giống như bị người khác siết chặt tạo thành.
Gì!!! Chẳng lẽ cô bay từ tầng bốn xuống lại không bị làm sao, chỉ có mỗi cái vết hồng ở cổ tay này ư?? Cô nhớ rõ trước khi mất ý thức đã cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt, chả nhẽ là ảo giác??
Cô luôn đam mê tập thể hình, hơn nữa làm diễn viên đóng thế phải thường xuyên luyện tập, dáng người cô không chỉ thon thả còn có đường cong rõ ràng. Bởi vì thường xuyên phơi mình dưới ánh mặt trời, màu da của cô không có khả năng trắng như vậy được.
Còn nữa, cái váy ngủ tơ lụa màu rượu vang trên người cô, sờ vào đã biết là nguyên liệu cực phẩm, nhìn qua đã thấy đắt đỏ.
Ánh mắt nghi ngờ của Cố Phán Hề lướt nhìn quanh căn phòng một vòng, càng nghĩ càng thấy lạ. Căn phòng lớn như thế, còn chả giống phòng bệnh. Trên chiếc giường xa lạ còn bày mấy con gấu bông, trang trí trong phòng cũng đi theo hướng hồng nhạt.
Cô cũng không chê bai gì màu hồng, nhưng mà chủ căn phòng này trang trí cũng tục quá đi, chả đẹp gì cả =)).
Chẳng lẽ phòng bệnh bây giờ đều cao cấp như vậy sao?
Ngẫm lại cũng có khả năng, Cố Phán Hề mau chóng đứng dậy, tìm gương soi lại bản thân một chút.
“Ting ting………….”
Đúng lúc này đột nhiên vang lên một tiếng chuông di động xa lạ, giống như giai điệu của khúc Hàn Văn, Cố Phán Hề chưa từng nghe qua bài hát này, đây cũng không phải tiếng chuông điện thoại của cô.
Cô theo tiếng chuông lấy ra một chiếc điện thoại dưới gối, loại mới nhất, còn dùng ốp lưng có đôi tai thỏ phèn như phong cách trang trí phòng. Cái tai thỏ dài rủ xuống mém tý nữa che hết màn hình.
“Gu lạ lùng gì vậy…..” Cố Phán Hề vừa nhỏ giọng chê vữa duỗi tay đẩy hai cái tai thỏ ra.