Xuyên Thành Nữ Phụ Luôn Muốn Tìm Đường Chết Trong Sách

Chương 25: Nhờ vả

Cố Phán Hề sảng khoái vỗ bàn một cái, “Được, có câu này của cậu là tôi yên tâm rồi. Tuy rằng hiện tại tôi không thể đảm bảo được gì, nhưng hy vọng sau này chúng ta vẫn có thể làm việc với nhau.”

Đồ ăn được mang lên, nóng hôi hổi, Cố Phán Hề tuỳ ý gắp một miếng, không kén ăn tí nào.

“Ngài… không giữ dáng sao?” Đồ Đậu thật cẩn thận mà mở miệng.

Cố Phán Hề cười tủm tỉm trả lời: “Tôi bây giờ cũng không đóng phim, giữ dáng cái gì, không phải lo. Còn nữa, cậu sau này có thể đừng động một chút là gọi ngài này ngài nọ được không, tuổi chúng ta cũng không cách nhau nhiều lắm, cậu gọi như thế tôi rất ngượng.”

Đồ Đậu gật gật đầu, lại nghĩ tới cái hôm ở khách sạn bên sông, Cố Phán Hề hình như bắt đầu từ hôm đó không còn chăm chăm giữ dáng nữa.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc rất quan trọng, có chút do dự mới mở miệng: “Cô Cố, thật ra… Cô có thể thử đi gặp Triệu tiên sinh một chút, anh ấy có khả năng giúp được cô.”

“Triệu Nhiên?”

Cố Phán Hề không nhịn được bĩu môi, hắn có thể giúp được cái gì? Đơn giản là cho cô một số tiền sau đó bảo cô rút khỏi giới giải trí.

“Đúng vậy, cô chắc còn chưa biết nhỉ, tập đoàn LK đã thu mua Thiên Ngu, hiện tại Triệu Nhiên mới là ông chủ của Thiên Ngu. Tin tức chính thức còn chưa tung ra, nhưng người trong công ty đều biết hết rồi.

Cố Phán Hề buông đũa, mở to hai mắt nhìn: “Thật hay đùa thế?”

“Thật, tin tức này rất chính xác. Tuy rằng giữa cô và Triệu tiên sinh hình như có chút hiểu nhầm nhưng nếu cô không ngại thì đi tìm anh ấy một chút, có lẽ việc ký hợp đồng còn có cơ hội xoay chuyển.”

Nghe đến đó, ánh mắt Cố Phán Hề hơi sáng lên, nhưng lại lập tức ảm đạm xuống, Triệu Nhiên trước kia vì nể mặt Dương Tố Lan mới giúp Cố Phán Hề mấy lần, nhưng điều kiện đó là nguyên chủ phải rời khỏi giới giải trí, không cần tiếp tục làm xấu mặt, cũng không cần kéo theo Triệu Nhiên để lăng xê.

Muốn hắn giúp mình tiếp tục ở lại giới giải trí, làm minh tinh, chẳng cần nghĩ cũng biết Triệu Nhiên sẽ không chút do dự mà từ chối.

“Thôi bỏ đi, anh ta sẽ không giúp tôi đâu, cái hôm ở khách sạn cậu không ở bên trong nên không biết nội dung cuộc trò chuyện là gì, nếu không cậu cũng chẳng đề nghị như vậy.” Cố Phán Hề không nhịn được thở dài: “Anh ta ấy à, ước gì tôi nhanh nhanh rút khỏi giới giải trí!”

Nghĩ đến tiền đồ trắc trở sau này, Cố Phán Hề cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa, ăn thêm mấy miếng qua loa rồi ngừng, Đồ Đậu cũng không tiện nói cái gì nữa, đành phải đưa cô về nhà.

Sau khi Cố Phán Hề về đến nhà, liền ngồi ngay trước bàn, tay cầm di động, do dự xem rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho Triệu Nhiên không.

Cứ việc biết chuyện này có khả năng thành công rất thấp, nhưng mà Đồ Đậu nói đúng, Triệu Nhiên là hy vọng duy nhất của cô bây giờ.

Nói ra đúng là thật châm chọc, ngay đến cô cũng cảm thấy thật buồn cười, một người muốn cô rút lui khỏi giới giải trí nhất, đồng thời cũng là người có khả năng giúp cô đứng vững ở trong giới nhất.

Suy nghĩ nửa ngày, Cố Phán Hề vẫn quyết định gọi vào dãy số kia, mặc kệ kết quả là gì, cũng phải thử một phen.

“Tút….. Tút…..Tút.” Không có người nhấc máy.

Cô lại gọi thêm một lần, bên kia chuông kêu đã lâu vẫn chưa có ai nhận, vào lúc cô chuẩn bị ngắt điện thoại, điện thoại cuối cùng cũng kết nối.

“Chuyện gì?” Giọng Triệu Nhiên hơi trầm thấp, lộ ra chút lạnh nhạt.

Cố Phán Hề thanh giọng, nói: “Triệu tiên sinh, buổi tối anh có thời gian không, tôi muốn mời anh một bữa.”

Muốn nhờ vả người ta mà, cũng không thể đến tay không, tuy rằng bây giờ cô rất nghèo, nợ ngập đầu, nhưng cũng không thể không có cái gì.

“Không có thời gian.” Giọng Triệu Nhiên vốn đã theo hướng thanh lãnh, bây giờ cách điện thoại, càng không nghe ra chút độ ấm nào.

Cô sớm biết sẽ bị từ chối, cũng không để bụng, tiếp tục đề nghị: “Tôi có việc muốn nhờ anh giúp, buổi tối nếu anh không có thời gian ăn cơm cũng không sao, tôi đợi anh ở cửa nhà, cho tôi hai mươi phút là được.”

Đối phương chần chờ một chút, cuối cùng vẫn từ chối, “Xin lỗi, tôi không có thời gian cho cô, tôi còn có việc, cúp máy trước.”

“Tôi đêm nay sẽ đợi ở cửa nhà anh, mặc kệ muộn thế nào cũng chờ!” Cố Phán Hề nhanh chóng nói xong câu đó, điện thoại đã ngắt.

Cũng không biết hắn có nghe thấy hay không.

Triệu Nhiên ngồi trong văn phòng của mình, như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm điện thoại trước mặt, đôi mắt đen như màu mực sâu không thấy đáy, làm người nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai tuỳ tiện đi vào, “Bây giờ địa vị cậu cũng cao quá ha, muốn gặp mặt cậu một chút cũng phải hẹn trước.”