Cố Phán Hề vội vàng thay quần áo đi làm thủ tục xuất viện, vừa ra khỏi cửa đã chặn một chiếc taxi, báo địa chỉ nhà Triệu Nhiên.
Chờ tới khi đến căn biệt thự đơn lập Triệu Nhiên sống một mình kia thì đã là 6 giờ chiều. Bảo vệ ở cửa thấy cô tới cũng không ngăn cản, trực tiếp để cô đi vào.
Cố Phán Hề ngồi ở nền nhà lạnh lẽo trước cửa đợi rất lâu, chơi mấy cái trò chơi, còn lên app second-hand cò kè mặc cả, trò chuyện với người mua một lúc, bất tri bất giác trời đã tối đen, mà Triệu Nhiên còn chưa có dấu hiệu sẽ về.
Ngồi đến đau mông, nếu có thể tìm được thứ gì làm đệm thì tốt.
Ai, từ từ, trong tay cô chẳng phải còn có áo vest của Triệu Nhiên hay sao?
Tuy nói làm vậy không tốt lắm, nhưng mà cứ ngồi như này cũng quá khổ, Cố Phán Hề không chút do dự đem cái áo vest màu đen kia lót dưới mông mình.
Thoải mái được ngay!
Đúng lúc Cố Phán Hề chuẩn bị lại mở ra trò chơi, đột nhiên cảm giác được trước mặt có một cái bóng đen, cô ngẩng đầu lên liền thấy, là Triệu Nhiên đã về.
Hôm nay hắn ăn mặc so với hôm qua thì giản dị rất nhiều, quần áo đánh golf cũng khiến hắn nhìn qua rất trẻ tuổi, gương mặt tuấn lãng dưới ánh trăng càng trở nên nhu hoà, có chứa vài phần khí chất thanh thiếu niên.
Chỉ là khí tràng vẫn doạ người như cũ, tuy rằng đứng im bất động trước mặt cô, cũng đã hình thành một cổ áp lực vô hình.
“Anh… Anh về rồi à?” Cố Phán Hề cười gượng hai tiếng, nhanh chóng thoát khỏi giao diện trò chơi.
“Cô không nằm ở bệnh viện, chạy tới nơi này làm cái gì?” Triệu Nhiên nhíu mày nhìn cô.
Cố Phán Hề không chút hoang mang mà đứng lên, nói với hắn: “Tôi tới cảm ơn anh tối hôm qua đã đưa tôi tới bệnh viện, nếu không có anh, tôi khả năng đã sốt đến hỏng đầu.”
Triệu Nhiên có chút nghi ngờ nhìn cô, sau một lúc mới lên tiếng, ngữ khí đạm mạc: “Cảm ơn thì không cần, cô có thể đi về được rồi.”
“Còn có, tôi đến là để trả áo cho anh.” Cố Phán Hề vừa nói vừa tìm quần áo, “Ấy, áo đâu? Vừa nãy còn ở chỗ này mà.”
Triệu Nhiên lạnh nhạt chỉ vào một chỗ nào đó trước cửa nhà hắn: “Cô tìm cái này à?”
Cố Phán Hề lúc này mới nhớ tới mới nãy cô ngại trên mặt đất lạnh nên tuỳ tiện lấy áo vest của Triệu Nhiên làm đệm, không ngờ hắn trở về nhanh như thế. Cô vội vàng cầm áo lên, còn ra dáng ra hình phủi mấy cái, ngượng ngùng cười cười nói: “Cái kia, trả áo cho anh.”
Triệu Nhiên nhìn cái áo, lại nhìn cô một cái, không có đưa tay ra nhận.
“Tôi không cần, cô ném đi đi.” Nói xong, hắn xẹt qua Cố Phán Hề, lập tức đi đến cửa nhà, hệ thống thông minh cảm ứng được chủ nhân đã về, tạch một tiếng, cửa tự động mở ra.
“Hắt xì!” Cố Phán Hề đột nhiên đánh một cái hắt xì, “Có thể cho tôi xin cốc nước ấm không?”
Giọng cô nhẹ nhàng, có chút do dự, cứ đứng ở trước cửa như vậy, giống con vật nhỏ đáng thương hề hề.
Cái người nguyên bản đã đi vào nhà kia đột nhiên chần chờ một chút, nhớ tới dì Dương đã qua đời, rốt cuộc là vẫn không nhẫn tâm từ chối, “Vào đi.”
Không nghĩ tới Triệu Nhiên thật sự để cô đi vào, Cố Phán Hề vội vàng xoạch xoạch đi vào theo.
Căn nhà này rất lớn, là một căn biệt thự ba tầng, Triệu gia tuy rằng có rất nhiều bất động sản, nhưng Triệu Nhiên là tên cuồng công tác không hơn không kém, mà nơi này lại cách LK tương đối gần, nên sau khi hắn tiếp nhận công ty vẫn luôn sống ở đây.
Cố Phán Hề đứng yên ở gần cửa, có chút câu nệ hỏi: “Có dép lê không?”
Triệu Nhiên lắc đầu nói: “Không có.”
Nơi này từ trước đến nay chỉ có mình hắn ở, đương nhiên là không chuẩn bị những cái đó.
“Thế…” Cố Phán Hề khó xử, đứng nguyên tại chỗ, không biết nên đi vào hay không đi vào.
Triệu Nhiên cũng không để ý tới cô, lập tức tiến vào phòng bếp, lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh ra, sau đó mặt không biểu cảm đưa cho Cố Phán Hề: “Uống đi.”
Ở chỗ này? Anh để cho người ta đứng như vậy uống sao? Đây là đạo đãi khách của một vị tổng tài sao??