Hệ Thống Ngược Văn Khóc Lóc Cầu Ta Từ Chức

Chương 4: Đe dọa

Thẩm Nghênh nghe vậy liền thuận miệng đáp: “Ồ, vậy thì tôi nghỉ việc luôn, đúng lúc ở nhà có người bệnh, tôi không rảnh đi làm.”

Nói xong, Thẩm Nghênh bước ra khỏi phòng.

Bên kia nghẹn lời, sau đó cười lạnh: “Cô nghĩ mình có thể uy hϊếp ai? Không đi làm thì thôi, tự ý nghỉ việc không báo trước, cô không mong có được đồng lương nào tháng này đâu.”

Thẩm Nghênh nhún vai, nhìn vào móng tay của mình rồi bình tĩnh đáp: “Không chỉ tiền lương, anh còn phải trả đủ cho tôi khoản tăng ca không công nhiều năm qua, chi phí tạm ứng cho công việc và cả tiền mua cà phê cho anh. Tổng cộng vào khoảng mười vạn, anh có hai tiếng để chuyển khoản cho tôi.”

Đầu dây bên kia cười mỉa: “Cô tống tiền đấy à? Thẩm Nghênh, bình thường không thấy cô táo tợn đến thế. Được, cứ thử kiện tôi đi.”

“Đừng vội nóng thế, trưởng phòng.” Thẩm Nghênh cười nhạt: “Khách hàng quan trọng buổi chiều, bản kế hoạch chắc không kịp làm lại đâu nhỉ? Nếu vụ này không thành, tổn thất ít cũng phải đến hàng chục triệu.”

“Cô dám dùng chuyện này để uy hϊếp tôi?”

Nguyên chủ vốn là người hiền lành trong công ty, năng lực làm việc không tệ, vì vậy rất nhiều việc bị đẩy sang cho cô ấy làm.

Do cô tỉ mỉ, những bản kế hoạch quan trọng đều do cô đảm nhiệm.

Phía bên kia hoảng hốt: “Thẩm Nghênh, cô biết đây là phạm pháp không?”

Giọng điệu của Thẩm Nghênh thản nhiên: “Chỉ là năng lực tôi không đủ để gánh vác khối lượng công việc quá lớn. Đến khi ra tòa, tôi có đầy đủ bằng chứng chứng minh.”

“Nhưng dù việc này có bị đưa ra tòa, cũng phải rất lâu sau. Trưởng phòng, anh có muốn suy nghĩ xem làm thế nào để giữ được vụ này không?”

“Được rồi, cô giỏi lắm.” Trưởng phòng đáp: “Tôi sẽ chuyển tiền cho cô, nhưng cô phải gửi bản kế hoạch qua trước.”

Thẩm Nghênh cười nhẹ: “Đã đến lúc dọn dẹp máy tính của mình rồi, dữ liệu công việc chiếm quá nhiều dung lượng, chơi game không thoải mái nữa.”

Trưởng phòng vội vàng nói: “Đừng, đừng xóa! Cô đợi đấy!”

Lần này, anh ta không dám chơi xỏ nữa. Chưa đầy một phút sau khi cúp máy, tin nhắn báo tiền đã vào tài khoản ngân hàng của Thẩm Nghênh. Tốc độ này có lẽ là trưởng phòng đã tự bỏ tiền túi ra trước.

Thẩm Nghênh cũng không làm thêm chuyện gì, nhận được tiền thì gửi ngay bản kế hoạch cho công ty qua email, sau đó xóa toàn bộ thông tin liên quan đến công việc.

Cô quay trở lại phòng, thấy Lộ Lâm Nguy đã bắt đầu ăn cháo, có chút ngạc nhiên: “Thì ra anh không ghét cháo à?”

“Lúc nãy tôi còn thấy anh không thích, còn nghĩ không biết có nên đặt món khác cho anh không.”