Quả Nhân Có Bệnh

Chương 42

Chương 42
Im lặng, im lặng đến khó chịu ….

Bùi Tranh phá vỡ sự im lặng trước, tiến lên trước hai bước, ta theo bản năng co rụt vào trong góc giường.

“Nàng sợ cái gì?” Hắn kỳ quái nhìn ta.

“Ta sợ cái gì?” Ta kỳ quái hỏi lại hắn.

Hắn nhấc vạt áo, ngồi xuống mép giường, đôi mắt phượng tinh tế đánh giá ta: “Chứng sợ hãi trước hôn nhân? Nàng nghiêm túc hay đang bỡn cợt đấy?”

Ta cũng nhìn lại hắn y như vậy: “Ngươi thấy thế nào? Coi sự nghiêm túc của ta là trò đùa, hay là coi trò đùa của ta thành nghiêm túc?”

Bùi Tranh cười cười: “Chúng ta đâu nhất định phải làm ngược lại. Nàng nghiêm túc, ta cũng nghiêm túc.”

Ta cúi đầu, im lặng, không biết trả lời ra sao.

Hai tay đang vặn vẹo một chỗ đột nhiên rơi vào trong lòng bàn tay hắn, ấm áp mà phù hợp. Ta nhìn tay hắn, nghe hắn thấp giọng nói: “Nói cho ta biết, nàng đang sợ điều gì.”

Giọng hắn nồng đậm như rượu, lời thì thầm vang vọng trong bóng đêm tĩnh lặng, giống như ngân nga một khúc hát, khiến người ta không tự chủ được mà say mê.

Ngón tay ta hơi gập lại, lại bị nhẹ nhàng duỗi ra trong lòng bàn tay hắn, bị hắn vuốt ve từng đốt từng đốt một.

“Đậu Đậu, nàng còn nhớ không, năm nàng 6 tuổi đến Bạch Hồng sơn trang, lại đúng vào mùa hoa nở.” Hắn nhẹ nhàng nói, “Khi đó nàng vừa nhỏ vừa nhẹ, chỉ tới ngực ta, đứng dưới tán cây ngẩng đầu nhìn đóa hoa đào nở đầu cành, ta muốn hái xuống cho nàng, nàng lại không cho, sai ta bế nàng lên, tự tay nàng hái đóa hoa ấy xuống. Lúc đó ta đã nghĩ, tiểu cô nương này không giống người khác, nàng muốn hết thảy, quyền lực, giang sơn, tình ái ... Nàng không thèm thứ người khác cho, thà rằng tự tay mình hái xuống. Nghĩa phụ và thầy không hiểu nàng, hoặc nói, họ quá yêu thương nàng, lại dùng cách của mình mà yêu thương, tạo ra một giang sơn thái bình rồi, mới trao vào tay nàng; mà nàng, sống trong sự yêu thương, bảo vệ của họ, cũng là sống dưới bóng. Yêu thương như thế không sai, nhưng cũng không thể coi là đúng, nàng không thể cự tuyệt, nhưng luôn cảm thấy mất mát, phải không?”

Ta ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt thâm trầm chứa đầy ẩn ý của hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

“Hai tay này của nàng, vừa nhỏ vừa mềm, lại muốn nắm giữ hết thảy, muốn tất cả đều vững chắc trong tay mình, nàng cũng biết, chưa một ai có thể làm nổi điều này.”

“Phụ thân cũng không được sao?” Ta cắt lời hắn, hỏi, “Ngươi cũng không được sao?”

“Bọn họ không được, ta cũng không được.” Hắn cười lắc đầu, “Ta, còn đang ở trong lòng bàn tay nàng kìa.”

Ta cười khổ, giãy khỏi tay hắn: “Ta thì có đức gì tài gì chứ, ngay cả bản thân ta cũng chẳng thể tự định đoạt.”

Ánh mắt Bùi Tranh khẽ động, “Cho nên nàng sợ hãi? Thân bất do kỷ ?”

Ta hơi giật mình, suy nghĩ bị bọc trong cả tầng tầng lớp lớp, đột nhiên bị hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, ta thẹn quá hóa giận, quay mặt sang chỗ khác, lạnh giọng nói: “Không phải!”

“Ta vẫn không thể cho nàng cảm giác yên ổn sao?” Bùi Tranh tiến lại gần thêm chút nữa, mùi hương độc nhất vô nhị chỉ có trên người hắn bao bọc ta, hắn dang hai tay, ôm ta vào lòng. “Ở trong này, nàng không cảm thấy thân thuộc sao, không thể khiến nàng dỡ bỏ phòng bị sao?”

Ta rũ mí mắt, ủ rũ nói: "Ta không biết."

Câu nói kia “sợ hãi trước hôn nhân", chẳng qua là ta đột nhiên nghĩ ra để lừa Tam cha thôi, nhưng tử tế nghĩ lại, có lẽ cũng đúng để hình dung tâm trạng ta lúc này. Ta đang sợ hãi, không chỉ là sợ Bùi Tranh có lòng lợi dụng ta, mà lại càng sợ bản thân mình dành quá nhiều tình cảm cho hắn, cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.

Ta không nỡ …

Từ đầu là ta muốn dùng hôn ước để trói hắn lại, nhưng bây giờ người bị trói chặt lại là bản thân ta. Ta dùng hắn để quên Tô Quân, nhưng từ nay về sau, sợ là tìm không ra người thứ ba có thể khiến ta quên hắn.

Ta dựa sát vào trong lòng hắn, má gối lên cánh tay hắn, hướng mắt nhìn sang ánh nến.

Đêm đó, nghe được những lời đó trên thuyền, gieo vào lòng ta mối hoài nghi, không có chứng cứ, ta cũng không hoàn toàn nghi ngờ hắn, nhưng cũng không thể tín nhiệm hắn như trước nữa. Ta cũng đã tự hỏi chính mình, nếu hắn thực sự phản bội ta, ta còn có thể kiên quyết gϊếŧ hắn không?

Ta dang tay, ôm lại hắn, vòng chặt hai tay, gắt gao ôm lấy lưng hắn.

Ta không nỡ …

Thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ.

Ta thua rồi …

Trước mặt Dị Đạo Lâm, ta nói năng cứng rắn, kiên quyết bao nhiêu, chẳng qua cũng là che dấu thất bại và chật vật của chính mình. Ta muốn hắn thích ta, thật lòng, cuồng nhiệt, không chỉ là tương kính như tân mà thôi …

Bùi Tranh nhẹ nhàng vuốt sau lưng ta, cằm cọ ở phát tâm ta.

“Ta không trách nàng đề phòng ta.” Bùi Tranh nhẹ giọng nói, “Nàng ngồi ở ngôi cao nhất, nguy hiểm nhất thế gian này, tất cả mọi người đang ngước lên nhìn, hoặc là tính kế lợi dụng, hoặc là mưu toan đoạt vị. Mấy năm nay, ta vẫn trông chừng nàng, bảo vệ nàng, giúp nàng chống đỡ công kích cả ngấm ngầm lẫn công khai (minh thương ám kiếm); người khác không biết nàng khổ sở biết bao nhiêu, ta biết là được rồi. Trong lòng nàng khổ sở, không có ai để kể, ta sẵn lòng nghe. Người khác không biết đau lòng, lòng ta đau là đủ rồi.”

Ta ôm chặt lưng hắn, bả vai khẽ run rẩy trong lòng hắn, kìm nén tiếng khóc.

Bùi Tranh cũng ôm chặt ta, cúi đầu, đôi môi ấm áp mềm mại hôn nhẹ lên thái dương ta như để trấn an, vỗ về sau lưng ta nhẹ giọng dỗ dành.

“Nàng quá hiếu thắng…” Hắn than nhẹ một tiếng, “Nhưng hiếu thắng như nàng, lại chỉ có thể ở trong lòng ta mà khóc thút thít, vì nước mắt của nàng, ta nguyện làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần có thể dỗ nàng vui vẻ."

Ta ngẩng đầu, qua hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn hắn: "Ngươi nói những lời này, cũng chỉ là để dỗ ta thôi sao?”

Hắn cúi đầu, hôn đi nước mắt ở khóe mắt ta. "Không cần nghe, cũng chẳng cần nhìn, tin vào cảm giác của chính mình là được. Nàng cũng biết, ta đối với nàng, không chỉ là thích mà thôi."

Môi hắn lướt nhẹ trên mặt ta, cuối cùng hôn lên môi ta, mềm mại, ấm áp, ẩm ẩm, lại có vị mặn chát, là mùi vị nước mắt. Ta nhắm mắt lại, hé mở đôi môi, hai tay vòng lên cổ hắn, đuổi theo hơi thở của hắn, đầu lưỡi dò dẫm vào trong miệng hắn, hơi thở nồng đậm vây quanh ta, giống như thứ thuốc phiện ngọt ngào nhất, chỉ có những lúc như thế này, ta mới có thể vứt bỏ tất cả phiền não, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong niềm hạnh phúc hắn trao ta.

Một hồi lâu sau, hắn thở không nổi mà lùi ra, đôi môi nhuộm phấn hồng cùng ánh nước, khóe mắt ửng hồng. “Đậu Đậu, còn sợ không?” giọng hắn khàn đυ.c mà trầm thấp.

“Sợ…” Ta vươn người về phía trước, “Bùi Tranh … Nam Hoài Vương, Bùi đảng, Tô đảng, thua một lần, ta còn có thể bắt đầu lại lần nữa, chỉ có ngươi ta thua không dậy nổi.”

Hôn lễ ngày mai tựa như một ván cờ, ta dùng đời này của ta làm tiền đặt cược, ván cờ này ta cũng không thể nắm chắc phần thắng trong tay, cũng không cách nào tưởng tượng, nếu thua, ta nên làm thế nào …

Bùi Tranh cười khẽ ôm ta :”Yêu ta là ván cờ nàng dùng cả đời đặt cược, ta sao nỡ để nàng thua.”

Trong trận hôn triền miên, ta kéo áo ngoài của hắn xuống, hắn giữ tay ta lại, ta thở hổn hển, mê muội nhìn hắn.

Ngón trỏ hắn đặt thẳng trước môi, khóe môi hơi nhếch lên, khóe mắt liếc hướng cửa sổ, lại đến sát tai ta, dùng giọng chỉ hai người nghe được, cười nói: "Tứ cha nàng ở ngoài nghe lén."

Lòng ta khẽ động, ngẩng phắt đầu nhìn hắn.

Hắn lại cười nói: “Buổi tối ngày mai …” Lời còn chưa dứt, đã bị ta đẩy ngã trên giường.

Ta ngồi khóa trên lưng hắn, hai tay ấn bả vai hắn xuống, hắn có chút ngạc nhiên nhìn ta, ta cúi người, giống như là bất thình lình được nhóm lửa, hôn mà gần như là gặm nhấm môi hắn, hai tay lùa vào trong tóc hắn kéo loạn phát quan (*) của hắn ra, từng sợi tóc mượt mà, đen bóng tản đều trên gối, ta thở hổn hển, ra sức mυ'ŧ, cắn môi hắn, hắn sau lúc kinh ngạc, ghì chặt thắt lưng ta, nghiêng người đặt ta ở dưới mình, đảo khách thành chủ, thân hình cường tráng phủ lên người ta, siết chặt ta trong lòng hắn, tay phải giữ chặt hai tay ta kéo lêи đỉиɦ đầu, tóc đen từ đầu vai rũ xuống hai bên má, hắn cúi người, chóp mũi chạm vào chóp mũi ta, vô cùng thân mật nhưng lại nghiến răng hỏi: “Thật không sợ bị Tứ cha nàng nghe được sẽ xấu hổ sao?”

Lưng ta cứng lại, nửa người trên cong lên, đôi môi gắng gượng lướt qua hai má hắn, bình tĩnh nhìn hắn, cười, khẽ nói: “Không sợ!"

Hắn ngẩn người, tay trái chạm nhẹ vào nơi ta vừa lướt qua, hồi lâu sau, trên môi từ từ lộ ra chút ý cười sâu sắc.

Ta hỏi hắn: “Bùi Tranh, vì sao người lại thích ta?"

Hắn nói: "Nàng hỏi câu này rất nhiều lần."

Ta nói: “Nhưng ta vẫn không biết là vì sao.”

Hắn nói: “Tình không biết bắt đầu từ đâu, từ từ mà sâu sắc."

Tay ta trượt từ sau gáy hắn vào trong vạt áo, kéo áo ngoài của hắn xuống, chẳng còn gì cách trở mà vuốt ve tấm lưng khỏe khoắn, rắn chắc , tay hắn phủ lên ngực ta nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay lướt qua đầu ngực, tê dại trong nháy mắt khiến lưng ta căng ra, cong người lên hướng về phía hắn. Những nụ hôn nóng ấm, ẩm ướt men theo cằm, cổ, xương quai xanh mà xuống, dừng lại trước ngực ta, ta mở mắt nhìn hắn, hắn lại đột nhiên dừng lại, như là chịu đựng thống khổ cực lớn, giúp ta kéo lại vạt áo.

“Vì sao…” Ta ôm chặt cổ hắn, nửa là bất mãn nửa là u oán. Lần đầu tiên chủ động cầu hoan, lại bị hắn cự tuyệt, rõ ràng trong mắt hắn lửa dục còn đang cháy rừng rực, vật nào đó đang tì trên người ta vẫn nóng bỏng, cứng rắn như trước.

Giọng hắn khàn khàn trầm thấp: “Chúng ta còn có cả đời, không cần vội.” Tuy nói vậy, môi hắn vẫn lưu luyến trên mặt, trên môi ta mãi không chịu rời đi, một tiếng than nhẹ như là rêи ɾỉ tràn ra khỏi yết hầu, yết hầu trượt lên trượt xuống, “Mai nàng phải mặc lễ phục nặng trĩu diễu phố đi tế Thái Miếu, đêm nay ta mà muốn nàng, ngày mai nàng còn đi được sao?”

Mặt ta lúc này mới cảm giác được nhiệt độ kinh người.

“Bùi Tranh” … Ta vòng tay ôm cổ hắn, dựa vào lòng hắn thì thầm.

Hắn cười khẽ nói: “Ta đây.”

Ta nói: “Ngươi chịu đựng khổ sở như vậy, muốn ta giúp ngươi không …” Ta đè thấp giọng bổ sung: “Bằng tay.”

Hắn đờ người một lúc, búng nhẹ một cái vào trán ta, cười nói: "Bệ hạ, quá hoang, da^ʍ.”

--------------------------

Mẫu thân nâng cái mũ cực lớn lên, oán trách: “Vì sao Đậu Đậu thành thân, mà mũ ta phải đội còn lớn hơn cả nó?”

Phụ quân thở dài: “Nàng đã than thở cả buổi sáng rồi đấy.”

Nhị cha không nhìn bà.

Tam cha đã chẳng còn kiên nhẫn, ông và Tứ cha cùng bới móc lẫn nhau để gϊếŧ thời gian.

Ngũ cha do dự nhìn bình thuốc bên tay trái, lại nhìn lọ thuốc mỡ bên tay phải, hai hàng lông mày đẹp đẽ xoắn hết cả lại, sau đó giương mắt hỏi ta: "Đậu Đậu, con thích dùng thuốc mỡ hay là thuốc nước?"

Tháng bảy thật là nóng a….

Ta quay đầu nói với Tiểu Lộ Tử: “Quạt mạnh lên một chút!" Lại quay đầu nói với Ngũ cha: “Dùng hết ạ.”

Ngũ cha sửng sốt, lập tức gật đầu nói: “Có lý.”

Đừng nghĩ xiên xẹo, chỉ là thuốc chống nóng thôi.

Mũ mão tuy rằng đã nhẹ đi không ít, nhưng mà lễ phục trên mình vẫn là trong ba tầng, ngoài ba tầng như trước, mặt trời chói chang chiếu vào đầu, mồ hôi ta đã túa ra như tắm rồi, ướt sũng từ chân tóc đến ngọn tóc. Ngũ cha để ta uống thuốc nước, lại bôi thuốc mỡ lên huyệt thái dương của ta, cuối cùng mới khiến ta tỉnh táo được một chút.

Lấy Bùi Tranh, chả dễ tí nào.

Lập một Phượng quân đã vất vả như thế, chả trách Đại Trần ta xưa nay theo chế độ một vợ một chồng.

Theo lễ, vốn là ta phải tự mình đến phủ Thừa tướng đón hắn, sau đó ngồi xe ngựa diễu qua phía Đông thành đến Thái Miếu, ở Thái miếu ba quỳ chín lạy bái tế trời đất cùng liệt tổ liệt tông, sau lại từ Thái miếu diễu qua phía Tây thành một vòng rồi mới về hoàng cung. Vẫn chưa hết, còn phải lạy thân sinh phụ mẫu, sau đó nhận lạy của bá quan. Bái lạy xong thì cũng đã đến tối, lúc này mới bắt đầu dạ yến, nửa canh giờ là ca múa, tiệc rượu, sau đó lên lầu trên cổng thành xem bắn pháo hoa khắp thành, nhận bái lạy của dân chúng, cuối cùng mới đưa vào động phòng, nếu còn có sức lực sinh hoạt vợ chồng, thì vua đây xét về mặt thể lực thôi cũng đáng làm tấm gương mẫu mực cho dân chúng rồi.

Ta còn chưa tới phủ Thừa tướng, cả người cũng sắp bốc hơi hết, nếu không phải có Tiểu Lộ Tử đỡ, chỉ sợ sớm đã hóa thành một bãi mồ hôi cứ thế chảy về phía đông mất rồi.

Mấy vị phụ thân lực bất tòng tâm.

Phụ quân: “Hay là truyền cho nó chút nội công?"

Nhị cha lắc đầu: “Ta luyện nội công thuần dương."

Tam cha: “Ta cũng vậy.”

Tứ cha: “Ta cũng vậy.”

Ngũ cha: “Ta cũng thế.”

Mẫu thân. “Nội công của ta bị phế mất rồi.”

“Liên cô đang ở đâu…” Ta ôm tia hy vọng cuối cùng mà hỏi.

“Lo A Tự quấy rối nên đã sai Liên Nhi xách nó đi xa một chút.” Mẫu thân nhìn phía chân trời xa xăm, rầu rĩ nói, “Không biết xách đi nơi nào rồi …”

Ngũ cha cho ta uống thuốc rồi lại bôi thêm ngoài da, đau buồn nhìn ta: “Ngũ cha không thể rèn con thành mình đồng da sắt, là ngũ cha bất tài.”

Ta thở dài, cáo biệt lục thân, chuẩn bị tới phủ Thừa tướng đón dâu ;)); mỗi bước đều như dẫm trên đống bông, thở hồng hộc, hỏi: "Còn bao lâu mới đến phủ Thừa tướng?”

(lục thân: người thân bao gồm cha, mẹ, anh, em, vợ, con)

Trước đây chưa từng cảm thấy đoạn đường này dài như vậy a.

“Sắp đến rồi, bệ hạ đừng nóng vội, còn kém một khắc nữa mới tới giờ lành."

(1 khắc = 15’)

Qủa nhân thế nhưng vẫn còn đến sớm!

Ta u buồn nhìn tấm biển phủ Thừa tướng, đã đi ngang qua vài lần, đã vào trong vài lần, sau này, phủ đệ này sắp phải thay người rồi.

Đối diện là cửa phủ Quốc sư, đang có tang, không thể treo hồng, cũng không thể treo trắng. Trong lòng ta chật vật, quay mặt đi không dám nhìn tấm biển mà gần như đã khắc sâu trong tim kia. Lúc nhỏ cảm thấy đó là bức tường cao không thể vượt nổi, ngăn cách giữa ta và Hoán Khanh, sau khi lớn lên lại nghĩ, tường này cao tới đâu cũng có thể đẩy đổ, nhưng tâm tường thì sao …

Mặc dù cũng sẽ có ngày đẩy đổ, nhưng có người làm được, có người làm không được, chỉ là không tới đúng lúc gặp được đúng người mà thôi.

“Bệ hạ, giờ lành đã đến."

Ta ngẩng đầu, nhìn Bùi Tranh vận một thân áo đỏ như lửa đang mỉm cười tiến về phía ta.

Giật mình phát hiện, đây đúng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn mặc áo dài rực rỡ như vậy, khôi ngô, tuấn tú khiến người ta không dời mắt được.