Chương 3
Lương dứt lời, rút đoản đao ra, đặt lên cổ của Tiểu Anh. Tiểu Anh nghĩ đến mình bây giờ là cô gái Dữu Nguyệt bình thường, nhã nhặn không động. Bị lưỡi đao lạnh lẽo đặt lên cổ, cô giả bộ ra một bộ dáng sợ hãi nói: "Anh đang làm cái gì? Mau lấy đao ra đi." Sợ mình diễn không đủ giống như thật, tay nhỏ bé hung ác bấm bắp đùi một cái, đôi mắt lập tức đỏ lên."Lương, anh đang làm cái gì vậy?" Đại tiểu thư Ái Hương đột nhiên xuất hiện ở cửa giải cứu Tiểu Anh. Đường cong gương mặt lạnh lùng của Lương hòa hoãn không ít, lại không bỏ đao xuống.
Tiểu Anh chớp mắt nhờ đại tiểu thư giúp đỡ. Ái Hương ra lệnh: "Lương, mau để đao xuống."
Lương nhìn Tiểu Anh nước mắt lưng tròng, tàn nhẫn nói qua, "Ngàn vạn lần đừng để cho tôi tìm được lý do để gϊếŧ cô." Hắn thu hồi đoản đao, cung kính đứng ở trước mặt Ái Hương.
"Chuyện gì xảy ra?" Ái Hương nhìn hai người. Tiểu Anh khom lưng cúi người chào, đáng thương nói: "Chào đại tiểu thư, tôi là Tiểu Anh Dữu Nguyệt, sẽ thay Hạ Nguyệt chăm sóc người."
"Nghe nói mẹ Hạ Nguyệt bị bệnh, hiện tại như thế nào?" Ái Hương rất lo lắng.
"Cám ơn đại tiểu thư quan tâm, mẹ Hạ Nguyệt tái phát bệnh cũ, còn phải thêm một thời gian nữa mới có thể tốt. Trong khoảng thời gian này sẽ do Dữu Nguyệt thay thế Hạ Nguyệt tới chăm sóc người."
Ái Hương nhíu mày nhỏ lại, "Thật làm người ta lo lắng, hi vọng mẹ Hạ Nguyệt bình an vô sự, mau sớm khỏe lại."
"Đại tiểu thư, người thật thiện lương." Tiểu Anh thật lòng nói."Trước kia Hạ Nguyệt thường nói với tôi đại tiểu thư người đối với cô ấy rất tốt, có thể chăm sóc người là Dữu Nguyệt tốt số. Người yên tâm, tôi nhất định tận tâm tận lực làm xong chuyện thuộc bổn phận, cũng sẽ thay người và Lương Quân giữ bí mật."
Ái Hương nghe được lời nói của Tiểu Anh thì trong lòng cả kinh, Lương càng thêm trừng mắt nhìn cô.
"Miệng của tôi chính là con trai, đặc biệt kín. Yên tâm đi!" Tiểu Anh nhìn về phía Lương, sử dụng ánh mắt nói cho hắn biết, hắn có nhược điểm ở trong tay cô, sau này khách khí một chút.
Thị nữ thϊếp thân là một người hoàn toàn không thể ở một mình, một ngày 24 giờ tùy thời đều phải nghe theo công việc chủ nhân sai khiến. Ngày đầu tiên Tiểu Anh tiến vào nhà Đằng Nguyên sẽ không nhàn rỗi, sửa sang lại gian phòng cho đại tiểu thư, phục vụ đại tiểu thư dùng cơm, giúp đại tiểu thư chọn quần áo.
Trong vòng thượng lưu, quý phụ, các đại tiểu thư không bước chân ra khỏi nhà cũng có thể chọn được thời trang lưu hành với mùa nhất. Biệt màu trắng giống như cung điện, trong gian phòng khách, quý phụ và các đại tiểu thư ngồi ở trên ghế sa lon, trong ti vi tinh thể lỏng biểu diễn kiểu dáng trang phục lưu hành mới nhất trong tuần lễ thời trang, người bán hàng mốt mới đứng ở một bên, giảng giải khuynh hướng lưu hành mùa này với kim chủ, các kiểu dáng của nhãn hàng xa xỉ. Có người mẫu lục tục đi qua từ bên cạnh quý phụ, để bọn họ bình phẩm từ đầu đến chân, lựa chọn thời trang mình thích.
Đám thị nữ thϊếp thân cũng đứng ở sau lưng chủ nhân của mình chờ đợi, Tiểu Anh nhìn Ma Lý, ánh mắt Ma Lý nhìn cô vô cùng bất thiện. Ái Hương chọn quần áo, Đằng Nguyên Mỹ Tuyết cho ý kiến, "Màu trắng thích hợp với con, sạch sẽ, rõ ràng."
Ái Hương cong môi cười, nói: "Ừ, con cũng cho là như vậy. Mẹ, người xem cái áo choàng màu đen này rất thích hợp với người."
"Đã có rất nhiều quần áo màu đậm rồi."
"Vậy chọn một cái màu hồng ."
Đằng Nguyên Mỹ Tuyết khoát tay, "Không được không được, mẹ già rồi, không thích hợp màu sắc nhạt như vậy đâu."
"Ai nói mẹ già, mẹ còn trẻ ....!" Ái Hương ôm cổ Mỹ Tuyết làm nũng giống như một cô gái nhỏ.
Tiểu Anh rũ mắt xuống, thấy hình ảnh hai mẹ con thân mật thắm thiết, tâm tình chua xót, ngón tay không tự chủ kéo đường viền hoa phía dưới vạt áo. Cô đã từng ảo tưởng, nếu như mình có mẹ, nhất định sẽ là một người mẹ dịu dàng nguyện ý chải tóc cho con gái, nguyện ý trang điểm cho con gái, chọn lựa quần áo xinh đẹp. Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, khoảng cách đưa tay là có thể đυ.ng vào, lại đang lộ ra vẻ dịu dàng và từ ái với cô gái khác.
Tiểu Anh trở lại gian phòng của mình thì đã hơn mười một giờ khuya. Sau khi rửa mặt đơn giản, để mình ngã xuống trên giường, đánh bả vai ê ẩm và ngang lưng, thật lâu không có làm công việc khổ cực như vậy. Cô nằm ở trên giường nhỏ, nhớ tới thời gian mình ra khỏi cô nhi viện. Khi đó cô mới mười tám tuổi, khi bạn cùng lứa tuổi vẫn còn dính bên cạnh cha mẹ, học tập ở trong trường, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp nhất trong thời kỳ tuổi trẻ, cô đã đi vào xã hội.
Vì nuôi sống mình, mỗi ngày ít nhất phải làm hai phần công việc, thời gian mỗi ngày làm tối đa bốn phần công việc. Một cô gái trẻ không có trình độ học vấn, không có một nghề thành thạo nên chỉ có thể làm công việc nặng nhọc cực khổ nhất thôi. Mỗi ngày, trời còn chưa sáng sẽ phải dậy đưa báo, đi đến nhà người có tiền làm thêm giờ, giờ cơm vào buổi trưa thì đi đưa thức ăn bên ngoài quán ăn, buổi tối còn phải rửa chén. Mùa đông, nước lạnh thấu xương, có thể lạnh thấu lòng người, cô ngồi ở trên băng ghế nhỏ phía sau, tay nhỏ bé bỏ vào trong bồn nước lạnh chất đầy mâm bát đũa, cầm bông vải rửa chén không ngừng chà rửa.
Khi đó thường sẽ nghĩ tại sao mình sống khổ cực như vậy, mệt mỏi như vậy. Nếu như có cha mẹ . . . . . nước mắt rơi đầy trong bồn lớn đầy bọt, rất nhanh không tìm thấy. Rơi lệ! Oán trách! Căm hận! Cũng không có ý nghĩa bằng mình cố gắng kiếm tiền để được sống tốt hơn.
Mười chín tuổi, không có đi học đại học, cô tự học tiếng anh, đổi công việc, phục vụ ở nhà hàng Tây phong cách cầu kỳ. Mùa hè năm ấy, trong phòng ăn tới một vị khách người Nhật, sau khi dùng cơm, vị khách này để quên máy chụp hình ở nhà hàng, bị cô nhặt được. Thay khách giữ máy chụp hình, chờ ông tới lấy. Nhưng một tháng trôi qua, máy chụp hình bị bỏ quên vẫn không có người nào tới nhận. Có một ngày quá nhàn hạ, cô mở máy chụp hình ra, thử nhắm ngay cây nến trên bàn ăn nhấn xuống. Ánh đèn ảm đạm, ánh nến chập chờn, tình điệu nhàn nhạt, cả tấm hình có một loại ấm áp không nói ra được.
Ánh sáng mặt trời dưới khe hở nhánh cây, gà con ăn thóc trong hàng rào, tóc dài bị gió thổi tán loạn. . . . . . Cô phát hiện chụp hình là chuyện rất thú vị, lưu lại thời gian, làm cho người ta hoài niệm. Ba tháng sau, vị du khách Nhật Bản mất máy chụp hình kia xuất hiện, cô trả máy ảnh cho ông, du khách Nhật Bản sau khi nhìn hình bên trong, vẻ mặt kinh ngạc, trực tiếp khen cô có thiên phú chụp ảnh, muốn truyền thụ kỹ thuật chụp ảnh cho cô.
Sau khi cô học chụp ảnh xong, cũng học xong tiếng Nhật, dựa vào cố gắng của mình, rốt cuộc thoát khỏi cuộc sống nghèo khó gian khổ. Nhưng so với đại tiểu thư Đằng Nguyên sống an nhàn sung sướиɠ, áo đến vươn tay, cơm tới há mồm, trong lòng vẫn không thăng bằng, đặc biệt không thăng bằng.
Nghĩ đến phu nhân Đằng Nguyên mỹ lệ đoan trang có thể là mẹ, đại tiểu thư xinh đẹp dịu dàng có thể là chị em, trong lòng vô cùng buồn bã lạnh lẽo. Nằm ở trên giường, Tiểu Anh đau lòng xoay người, chống lại một đôi mắt đen nhánh. . . . . .