Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)

Chương 10

Chương 9-2
Tiểu Anh không có dũng khí đi mở tờ xét nghiệm DNA đó ra, nhưng nghe lời nói của Ái Hương thì đã rất xác định mình không phải là con của Mỹ Tuyết và Quân Nhất, nếu không sẽ không bị vứt ở Trung Quốc xa xôi.

Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt là điều tra chân tướng của bảo tàng, không nên nghĩ đến những thứ này. Tiểu Anh sửa sang lại tâm tình, lau nước mắt trên mặt Ái Hương, "Cách kết hôn còn một thời gian, chúng ta cùng nhau nghĩ một vài biện pháp đi!"

"Nghĩ biện pháp làm gì?"

"Để cái mông đừng bị đau." Hả! Cái mông, Ái Hương cười rộ lên. . . . . . .

Sâm Xuyên Minh Trí rời đi từ chỗ Ái Hương, trực tiếp đi hậu viện thăm hỏi Đằng Nguyên Nhất Lang. Trong phòng lắp đặt thiết bị có phong cách khác tiền viện rất nhiều, Sâm Xuyên Minh Trí ngồi xổm quy củ ở trên sàn nhà, hai tay chống đầu gối, cúi thấp đầu, thành khẩn nói: "Xin ông nội hủy bỏ hôn sự của cháu và Ái Hương!"

Lão đầu nhíu mày, giọng nói giương cao: "Đang tốt, sao lại nói lời này? Không phải cháu thích Ái Hương sao? Hay cháu đã coi trọng cô gái khác."

"Không, không phải như vậy. Ông nội, lòng của cháu đối với Ái Hương sẽ không thay đổi, hủy bỏ hôn ước là bởi vì, bởi vì. . . . . ." Mặt Sâm Xuyên lộ vẻ khó xử.

Lão đầu nói: "Vậy thì vì cái gì?"

"Có ý nghĩ như vậy, chủ yếu là do cháu có cảm giác, Ái Hương giống như không yêu thích cháu. Nếu như giữa hai người không có tình cảm, miễn cưỡng ở chung với nhau nhất định sẽ không hạnh phúc. Thay vì miễn cưỡng cô ấy, cháu càng muốn hy sinh chính mình, hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc. Làm ơn, xin ngài thành toàn." Sâm Xuyên Minh Trí khom lưng thi lễ.

"Vấn đề xuất hiện ở trên người Ái Hương đúng không? Bây giờ con bé còn không hiểu chuyện, lạnh nhạt với cháu, không muốn thân cận với cháu, chờ sau khi các cháu kết hôn sẽ không giống vậy nữa. Phụ nữ, đều là như vậy." Lão già nhớ tới mình người vợ đã qua đời, rũ mí mắt xuống nói: "Sau này đừng nhắc lại chuyện hủy bỏ hôn ước nữa."

"Nhưng, ông nội!"

"Ta nói không cho nói."

"Vâng" Sâm Xuyên cúi thấp đầu, lộ ra nụ cười đắc ý. . . . . . .

Mặt trời hạ xuống, ánh trăng treo lên, thế giới lại một lần nữa lâm vào bóng tối.

Trong phòng, Tiểu Anh nằm ở trên giường nhỏ, cái mông nhỏ đau không chịu nổi, ngủ không yên. Cửa sổ trong suốt đột nhiên khoác lên bóng đen, Tiểu Anh nhắm mắt giả bộ ngủ. Cửa sổ bị nhẹ nhàng mở ra, bóng đen nhanh chóng nhảy vào bên trong nhà, không gây ra một tiếng động đến gần bên giường.

Hạ Thiệu Nhiên ngồi xuống ở cạnh giường, bàn tay mang bao tay da màu đen, nhẹ nhàng đυ.ng vào khuôn mặt nhỏ bé mềm mại, thương yêu vuốt ve.

Tiểu Anh nghiêm mặt, nén cười, cho đến khi môi lạnh bạc rơi vào bên gò má mới không nhịn được nữa mà bật cười.

"Giả bộ ngủ?" Hạ Thiệu Nhiên hỏi.

Tiểu Anh bĩu môi: "Không ngủ được. Cái mông ngã trên mặt đất, đau."

Làm bộ dáng đáng thương khiến Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy mà vừa ngứa ngáy lại đau lòng. Bàn tay chuyển qua trên mông đít nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve hỏi: "Sao lại vậy."

"Bị người ném ra từ trong biệt thự của Đằng Nguyên Nhất Lang."

"Mèo đần!" Hạ Thiệu Nhiên cởi bao tay xuống, ngón tay phác thảo dọc theo quần ngủ. Tiểu Anh đè tay của anh lại, ngăn cản, "Làm gì đó!"

"Nhìn một chút."

"Đừng nhìn."

"Cô gái của anh, anh không thể nhìn sao?"

"Ai yêu, vẫn là con gái nhà người ta mà bị đàn ông nhìn cái mông, sẽ rất thẹn thùng đó!"

Hạ Thiệu Nhiên không để ý phản đối của cô, kéo quần ngủ xuống. Nhờ ánh trăng sáng liền nhìn thấy một mảnh bầm tím trên mông đít nhỏ trắng trắng nộn nộn." Mặt của Tiểu Anh đỏ hết lên.

Hạ Thiệu Nhiên ngoài miệng nói cô đần, trong lòng lại đau nhức, kéo quần ngủ của cô lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa cho cô. Lòng bàn tay dày rộng mang theo sức nóng, sức nóng xuyên thấu da, thoải mái không ít.

Tiểu Anh nằm lỳ ở trên giường, đôi tay lót dưới cằm, nói: "Lần này em cũng không có phí công, lầu hai của biệt thự hậu viện có căn mật thất, mật mã khóa là chỉ tay và tròng đen."

Hạ Thiệu Nhiên nói: "Anh biết rõ."

"Anh biết sao!" Tiểu Anh nghiêng đầu nói: "Biết rồi sao không sớm nói cho em biết, làm hại em bị ném ra ngoài, cái mông té đau. Em mặc kệ, anh giúp em báo thù, đá cái mông của hắn, để cho hắn ba ngày không xuống giường được."

Hạ Thiệu Nhiên lặng lẽ xoa cái mông nhỏ, trong đầu tính toán những chuyện khác. Tiểu Anh được xoa thoải mái, con sâu ngủ bò ra ngoài, mắt từ từ khép lại.

Hạ Thiệu Nhiên rút bàn tay nóng ra, đắp kín mền, Tiểu Anh mơ mơ màng màng lầm bầm một câu, "Báo thù cho em, đá cái mông của hắn. . . . . ."

Không cần Tiểu Anh nói, Hạ Thiệu Nhiên cũng sẽ báo thù cho cô.

Sau nửa đêm hôm nay, tầng hai biệt thự ở hậu viện gà chó không yên, trên mông của người đàn ông cường tráng bị ghim nĩa, phát ra tiếng la gào khóc. . . . . .

Thái độ của đại quản gia Cao Mộc Thanh Sa đối với người khác bắt đầu trở nên tốt hơn, không phải nữ kim cương hung hãn kéo giọng nói chuyện hung dữ nữa, ấn tượng của bọn thị nữ với cô cũng đang từ từ chuyển biến.

Tiểu Anh muốn tiếp xúc gần thêm một bước với Cao Mộc, muốn học tập đan áo len với cô ấy. Tiểu Anh nhiều mưu ma chước quỷ tìm ra một cái áo khoác len hở cổ, dùng đinh kéo thân áo trước ra, len sợi đứt đoạn. Cô cầm áo len hở cổ đã bị phá hết, gõ cửa phòng của Cao Mộc Thanh Sa.

"Có chuyện gì không?" Thái độ Cao Mộc cũng không nhiệt tình, hình như còn có đề phòng với Tiểu Anh.

"Ừ, cái đó, tôi muốn hỏi đại quản gia có biết ai khâu vá sửa lại áo len không?" Tiểu Anh nói xong lấy áo len hở cổ trong tay ra.

Cao Mộc nhìn chỗ bị hư, cô tiếc rẻ nói: "Tôi thích cái áo này nhất, vứt bỏ như vậy thì rất đáng tiếc!"

Một cái áo len hở cổ màu hồng nhạt, kiểu dáng đơn giản. Cao Mộc nhíu nhíu mày, nhận lấy nhìn, suy nghĩ một chút liền mở cửa nói: "Vào đi, tôi giúp cô vá lại."

"Quản gia đại nhân, còn có thể khâu vá sửa lại áo len sao?" Tiểu Anh giả bộ bộ dáng giật mình, hâm mộ Cao Mộc Thanh Sa.

"Thế nào, không tin tôi sẽ khâu vá sửa lại áo len." Cao Mộc mở hộc tủ, lấy một hộp len sợi màu hồng không đồng màu ra, màu sắc tương phản kém hơn áo len hở cổ.

Tiểu Anh giả bộ lần đầu tiên nhìn thấy tác phẩm của Cao Mộc, phát ra tiếng kêu khoa trương: "Oa, những thứ này đều là Thanh Sa đại nhân ngài đan sao?"

"Ừ." Cao Mộc chọn xong que đan liền khơi sợi len lên.

"Thật là xinh đẹp, thật không thể tin được."

Đừng xem dáng vẻ cao lớn thô kệch của Cao Mộc, cô ấy rất khéo tay, hai ba mũi đã sửa tốt áo len, hơn nữa còn dùng hạt châu may ra mấy đóa hoa nhỏ, gia tăng điểm sáng cho áo len hở cổ kiểu dáng đơn giản. Lần này Tiểu Anh thật sự là phát ra tiếng than thở từ tận đáy lòng, "Thanh Sa đại nhân thật là lợi hại, có thể dạy tôi đan áo len không?"

"Cô muốn học?" Cao Mộc liếc mắt nhìn cô.

"Ừ."

"Cô gái khác đều nghiền internet, đi dạo phố, đi chơi, tại sao cô muốn học đan áo len?"

Tiểu Anh mím môi cười, "Thật ra thì tôi muốn tự tay đan áo len tặng cho bạn trai tôi."

Cao Mộc Thanh Sa nhìn cô thật lâu, cuối cùng mới nói: "Được rồi!"

Tiểu Anh vui mừng ôm lấy Cao Mộc. Không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác, Cao Mộc lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng trong lòng vẫn thật vui mừng. Rốt cuộc có người phát hiện ưu điểm của cô, thích ưu điểm của cô rồi.

Tiểu Anh ôm lấy Cao Mộc Thanh Sa, cười đến như một tên trộm.

. . . . . . . . .

Chuyện vô cùng cấp bách là thăm dò mật thất lầu hai trong biệt thự màu đen. Phía sau nhà Đằng Nguyên, đại sư phụ đang ninh canh sâm. Tiểu Anh mượn cơ hội lấy đồ ngọt cho đại tiểu thư, đi tới phía sau, cái mũi nhỏ ngửi thấy: "Thơm quá đi, trong nồi nấu cái gì vậy?"

"Canh tẩm bổ sức sống cho lão tiên sinh." Đại sư phụ cười ha hả nói.

"Ồ!" Tiểu Anh cười híp mắt nói: "Cháu không thể len lén nếm một hớp sao?"

"Con nhóc cháu thật là tham ăn!"

"Ha ha!" Tiểu Anh mở cái nắp lên, cầm cái muỗng nhẹ nhàng múc một ngụm canh, thổi nguội, tiến tới bên khóe miệng, nước canh mỹ vị đi vào trong miệng. "Mùi vị, rất ngon đúng không?"

"Ừ. Rất ngon!"

Đại Sư Phụ xoay người lấy món rau, Tiểu Anh nhìn bốn bề vắng lặng, nhanh chóng trong rắc bột màu trắng vào nồi canh. Bỏ thêm nguyên liệu, canh càng thơm nồng.

Bóng tối rất nhanh lại tới, khi cả nhà Đằng Nguyên đều ngủ say, Tiểu Anh mặc quần áo dạ hành vào, mang theo công cụ tiến về phía hậu viện. Hiểu rõ toàn bộ địa hình, nắm giữ thời gian thay ca của hộ vệ, cô tránh người tuần đêm, thành công lẻn vào tầng hai của hậu viện. Đằng Nguyên Nhất Lang ở trong phòng, ăn nhầm thuốc ngủ, Đằng Nguyên Nhất Lang ngủ mê man bất tỉnh nhân sự. Tiểu Anh mở mí mắt của ông ra, sao chép tròng đen của ông ta. Ra khỏi gian phòng, đạp lên cầu thang, điện thoại di động khống chế camera dừng lại hình ảnh. Mỗi lần đứng trước hệ thống an ninh, đều muốn cảm tạ cracker(1) Thạch Nam.

Nhìn màn hình khóa mật mã nhắm quét chuẩn con ngươi. Tròng đen, qua cửa. Cắm dụng cụ mở khóa điện tử lên bàn phím khóa mật mã, nhanh chóng tính toán tổ hợp bí mật. Móc từ trong túi ra bóng mắt đậm màu, nhẹ nhàng quét phấn lên màn hình cảm ứng khóa chỉ tay, sau đó che vải trắng lên trên, nhẹ nhàng nhấn một cái. Chỉ tay, qua cửa. "Tích" phá giải mật mã, mở được cửa rồi.

Tiểu Anh nhướng mày, nhẹ nhàng mở cửa tiến vào mật thất. Tình cảnh bên trong làm cho cô lạnh hết cả sống lưng. . . . . . .

Chú thích:

(1) Cracker: tội phạm máy tính

Giải thích VN: Người say mê, yêu thích máy tính, nhưng để đùa nghịch, họ cố phá những hệ thống bảo vệ của máy tính bằng cách tìm mọi biện pháp để đột nhập vào những hệ đó. Nhiều người trong họ cho những hoạt động của mình sẽ phơi bày những vết nứt và những sơ hở trong sự bảo vệ của hệ máy tính, mà bọn tội phạm có thể sẽ lợi dụng khai thác. Tuy nhiên, nhiều nước (hoặc bang) có những điều luật quy định việc thâm nhập vào một máy tính không phải của mình mà không được phép, là một tội nặng. Điều này cũng đúng ngay cả những trường hợp mà kẻ tội phạm đó không phá hỏng những dữ liệu tìm thấy trong máy tính.