Tinh Hà Rực Rỡ Đi Vào Giấc Mộng

Chương 12: Ăn cơm cùng anh

Mộng Viện muốn tát cho anh một phát, lúc này mới phát hiện cổ tay phải của mình còn đang bị anh nắm lấy.

Cô tức đến đỏ bừng cả mặt, ra sức rút tay ra, tức giận quay sang, trừng trừng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Cố Tinh Hà ngồi dịch ra một chút, cũng không tiện gãi đầu.

Xúc cảm ấm áp ban nãy hình như vẫn còn, có một mùi hương rất thơm ngọt, anh không kìm nổi liếʍ môi một cái.

Lúc này, người phụ nữ đeo ba lô xoay người lại.

Anh vô thức nghiêng đầu, Mộng Viện cũng nhìn thấy, cả người cô căng thẳng đến thẳng người, dùng khóa mắt liếc anh.

"Chuyện... chuyện ban nãy là vô ý thôi!"

"Đừng nói nữa, sau khi về đừng nói chữ nào hết."

Anh mà còn nói nữa, cô sợ anh cố tình đắc ý hoặc vô ý nói ra trước mặt Hạ Thanh Hàn mất.

Cố Tinh Hà gật đầu, đương nhiên phải nói lảng sang chuyện khác.

"Giờ này chắc nhà ăn đã đóng rồi, sau khi xuống xe, chúng ta đi tìm gì đó gần trường học ăn đi."

"Em không đi."

"Có thích cua xốt cay không?"

Thấy Cố Tinh Hà nhìn mình bằng đôi mắt trong veo, thái độ của Mộng Viện hơi hòa hoãn lại. Vốn dĩ cũng không phải do anh cố ý, mình mà không thuận thế xuống nước thì sẽ có vẻ cố ý làm bộ làm tịch.

Nàng hắng giọng nói: "Em thích ăn nghêu hoa xào lăn hơn ạ."

Gió thu phiên phiên, gạch cua vàng ruộm.

Bây giờ mới vào mùa cua, một phần cua xốt cay giá hơi đắt một chút, so với món nghêu hoa xào lăn mà cô chọn sẽ càng thấy ý tốt của cô.

Biết Mộng Viện đang tiết kiệm cho mình nhưng anh cũng không nói gì. Chắc cô tưởng anh là một học sinh nghèo. Nên là, anh chỉ cười dịu dàng, nói: "Anh biết có quán kia có món rau diếp tiêu cay cũng ngon đấy.

Quán ăn Mai Uyển nằm sâu trong con hẻm đối diện trường học, đúng là cô không biết có nơi như thế.

Cô chủ là chị Mai mỉm cười nhìn Cố Tinh Hà, khoa trương nói: "Bốn năm đại học rồi, đây là lần đầu tiên em đưa con gái đến ăn cơm đó. Bạn gái xinh quá ta."

Vốn cũng chẳng quen thuộc gì, không cần thiết phải giải thích.

Mộng Viện tìm một góc ngồi xuống, cúi đầu uống nước, vờ như không thấy ánh mắt dò xét của chị Mai.

"Em thích ăn gì thì cứ gọi đi."

"Vậy thì nghêu hoa xào lăn, rau diếp tiêu cay, thêm một đĩa thịt xào tỏi ớt kiểu quê và cơm đi ạ.

Nói rồi cô mỉm cười đưa thực đơn lại cho chị Mai.

"Phần ăn ở đây lớn, trong bốn năm đại học, mấy người phòng ngủ bọn anh thường tới đây ăn cơm nên rất thân với chị Mai, thỉnh thoảng hay đùa một chút, em đừng để ý."

"Không sao đâu ạ, chỉ cần sau này bạn gái của anh không để ý là được rồi."

"Có ý... gì?"

Mộng Viện tỏ vẻ thành thật trả lời: "Nếu sau này anh đưa bạn gái thật đến, chị Mai lại bảo chẳng phải lần trước anh cũng đưa một cô gái xinh đẹp đến hay sao, như thế anh lại phải phí công dỗ dành đúng không?"

Cố Tinh Hà dở khóc dở cười, anh rất muốn giải thích gì đó nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp, đánh phải ấp úng lúng túng mấy lần rồi thôi.

Trông dáng vẻ lúng túng của anh, trong lòng Mộng Viện chợt nổi lên cảm giác rất thoải mái.

Một tên học sinh chuyên thể dục mà đòi chơi trên cơ sinh viên ưu tú khoa Trung văn như cô sao?

Bất cẩn ăn phải một miếng tiêu cay, Mộng Viện bị sặc phải ho khan liên hồi. Cố Tinh Hà vội vàng đứng bật dậy, đi đến cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô rồi đưa cho cô một cốc nước trà, cho cô uống một ngụm.

Đợi cô bình tĩnh trở lại, anh mới nói: "Có phải do món ăn cay quá không? Chúng ta đổi món khác nhé?"

"Chị Mai, cho bọn em hai chai nước ngọt."

Cảm giác đang cay xé lưỡi rồi được uống một hớp nước ngọt lạnh, thoải mái cả người hẳn.

Nhưng mà, cũng bị ợ hơi.

Không phải chàng trai mà mình thích, cô cũng không cần phải bận tâm về hình tượng thục nữ của mình, thẳng thắn nói với anh: "Anh cũng uống một hớp đi."