Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Chính

Chương 4: Mẹ nữ chính trong truyện tổng tài 4

Nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau ngủ, hai người cũng nhau có giấc mơ ngọt ngào, không biết là bao lâu rồi, một chuỗi gõ cửa truyền đến.

“Mẹ, mẹ có ở đó không?”

Diệp Tiểu Sương về nhà, không thấy Lãnh Dạ Thần nghĩ là anh đi rồi, cũng không thấy mẹ mình đâu, cô hô hai tiếng, không ai trả lời, đoán là mẹ đã ra cửa hàng, cô đơn đi ra.

Nghỉ ngơi ba giờ, thể lực Lãnh Dạ Thần đã khôi phục.

Tiếng đập cửa làm anh bừng tỉnh, anh mở mắt ra, phát hiện là ở trên giường lạ, lúc đầu nghĩ người phụ nữ là Tiểu Sương, nhưng mà rất nhanh đã biết không phải, ở ngoài gọi cửa mới là Tiểu Sương.

Vậy người phụ nữ này là ai?

Lãnh Dạ Thần ép xuống sợ hãi, đẩy ra người phụ nữ, nhận ra là mẹ Diệp Tiểu Sương, thanh niên không tin được nhăn mặt, môi mỏng căng chặt.

Anh đẩy làm cho Thời Thanh cũng tỉnh.

Cô mở mắt ra, thấy thanh niên lạnh mặt.

“A!”

Cô kêu lên sợ hãi, cô vũng vẫy muốn tránh ra, nhưng mới động làm thanh niên kêu lên.

Khuôn mặt đẹp trai của Lãnh Dạ Thần vừa trắng vừa đỏ, lúc này mới phát hiện bên dưới hai người còn dính nhau, bên trong người phụ nữ ấm áp mềm mại, cực kỳ thoải mái, âm môi đầy đặn mυ'ŧ anh, dươиɠ ѵậŧ như là bóng bay thổi sưng to, lại căng đầy bên trong cô.

“Ưm…..”

Thời Thanh rêи ɾỉ, lập tức che miệng lại, mặt đỏ bừng, không dám động nữa.

Khuôn mắt đẹp trai lạnh lùng sắc bén, ánh mắt lạnh băng nhìn người phụ nữ:

“Dì, dì giải thích đi, chuyện này là sao?”

Tác dụng của thuốc đã hết, lí trí quay lai, dù côn ŧᏂịŧ còn cứng trong âʍ đa͙σ người phụ nữ, nhảy nhảy lên, Lãnh Dạ Thần kiềm chế xúc động muốn đâm vào, bắt đầu hỏi đến cùng.

“Ly nước đá kia dì cho gì vào trong?”

Sau khi anh uống xong ly nước, người bắt đầu mất trí, nhìn cô thành Diệp Tiểu Sương, chứ tình huống bình thường, đây là chuyện không bao giờ xảy ra, sao anh có thể có hứng thú với một bà thím 40 tuổi.

Lãnh Dạ Thần lại quét một lượt khắp người cô.

Diệp Tiểu Sương bề ngoài thanh thuần dịu dàng, là mẹ cô, Thời Thanh không kém.

Nhưng dù sao cũng không thể so với những cô gái trẻ tuổi.

Má cô không tràn đầy colagen, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ.

Làn da trắng nõn, hai bầu vυ' đầy đặn thẳng đứng, cơ thể đẫy đà, trên làn da trắng nõn là dấu vết tình ái để lại, dấu hôn, dấu răng. Không có tươi non như thiếu nữ nhưng lại có thành thục quyến rũ mà thiếu nữ không có, cô và Diệp Tiểu Sương mảnh khảnh khác nhau, thế mà anh không nhận ra.

Ánh mắt đánh giá của anh làm cô không tự nhiên.

Thời Thanh cắn môi.

“Cậu có thể rút ra ngoài trước không….”

Vừa nói, mặt đã đỏ bừng.

Lãnh Dạ Thần vẫn nhíu mày, ánh mắt đen ám ám. Anh không động, chỉ lạnh lùng nhắc cô:

“Dì, dì con chưa trả lời câu hỏi…..”

Thời Thanh không nghĩ đến, thanh niên này sau khi tỉnh dậy lại bình tĩnh được như thế.

Thật đúng là nam chủ!

Thời Thanh cũng ra vẻ trấn định, nói:

“Tôi, tôi muốn hai người làm lành, nên là bỏ thêm tí thuốc kí©ɧ ɖụ© vào nước, không ngờ sẽ như thế…….”

Giọng cô nghẹn ngào thật.

Khuôn mặt đẹp trai của Lãnh Dạ Thần xanh mét, cuối cùng dứng dậy rút ra, côn ŧᏂịŧ cứng rắn rút ra khỏi âʍ ɦộ đầy đặn, kêu cái phốc. Âʍ ɦộ của cô bị làm sưng đỏ, hai mảnh âm môi sưng to mở ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ngoài.

Thời Thanh cảm thấy xấu hổ, muốn khép chân lại, nhưng vì bị làm nhiều giờ con tê dại, không khép được.

Hai chân mở rộng, âʍ ɦộ no đủ mở rộng bị thanh niên nhìn hết.

Nhìn thấy như vậy, dươиɠ ѵậŧ cương cứng lại lớn hơn chút, anh nhíu mày, vẻ mặt đẹp trai thâm trầm. Lật người phụ nữ, rút dây thắt lưng sau lưng cô, không nói câu gì đi ra ngoài.

Thanh niên này biểu tình khủng bố, Thời Thanh còn nghĩ cậu ta sẽ đánh mình. Dù sao thì cũng tuổi trẻ tài cao, có tiền có quyền, kết quả bị cô thiết kế làʍ t̠ìиɦ với một bà thím, trong lòng chắc là không thoải mái.

Cũng may, người này không bạo lực.

Lãnh Dạ Thần đóng sập cửa đi ra ngoài, đến phòng tắm tắm xong bọc một cái khăn tắm. Quần áo lúc trước bị ướt không thể mặc, chỉ phải gọi người mang quần áo đến.

Thời Thanh mặc quần áo vào.

Đi đến cửa, lặng lẽ mở cửa thò đầu ra nhìn.

Lạnh Dạ Thần xoay đầu, ánh mắt lạnh như băng phóng đến, Thời Thanh sợ đến mức nhanh tay đóng cửa lại, vỗ ngực, người này tuổi chó sao, thực là quá nhạy bén.

Nếu cô không có ý xấu, chỉ muốn giúp đỡ, nhưng mà ngược lại, đưa chính mình lên giường cậu ta. Lãnh Dạ Thần cảm thấy việc này thật là hoang đường, nhưng thực sự lần này chỉ là ngoài ý muốn, anh nhắc mình phải quên đi.

Nhưng côn ŧᏂịŧ của anh còn sưng to.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh người phụ nữ mở rộng hai chân, bướm bị ȶᏂασ sưng phù, còn có hai bầu vυ' đầy đặn trắng nõn, lỗ nhỏ của cô chật hẹp, cảm giác thoải mái khi hút của anh, vật phía dưới càng hăng máu hơn.

Lúc trước là bị thuốc khống chế, lần này là đang muốn gì chứ!

Anh xoa mày.

Còn may, cấp dưới kịp thời đưa quần áo đến, anh thay nhanh rồi rời đi.

Sau khi con gái về, Thời Thanh làm như không có chuyện gì xảy ra. Cô biết là nam chính còn đến gặp con gái, tránh cho gặp mặt xấu hổ, mấy ngày sau thường đi sớm về muộn, thời gian chủ yếu ở trong cửa hàng nhỏ bận việc.

Cô cố gắng quên đi chuyện ngày đó.

Nhưng bị thanh niên khai phá chiều sâu cơ thể, trải qua cảm giác lêи đỉиɦ, cô đã nghiện cảm giác đó. Chỉ cần nhàn xuống, cô lại nhớ dươиɠ ѵậŧ kia của nam chính, hai chân nhịn không được lại ướt, cơ thể không được chồng thỏa mãn, bị thanh niên đào ra tính dâʍ đãиɠ. Mấy đêm về sau, lại mơ thấy Lãnh Dạ Thần.

Giống như cô đoán, chưa đến một tuần, Diệp Tiểu Sương bị Lãnh Dạ Thần cường thế làm cho đầu hàng.

Hai người lại quay lại.

Thời Thanh nghe con gái kể, thở dài một hơi.

Đêm nay, khi cô đóng cửa hàng về nhà, phát hiện Lãnh Dạ Thần chưa đi, cô rón rén đến ngoài cửa phòng Diệp Tiểu Sương, cửa phòng không đóng chặt, có âm thanh ái muội truyền ra.

“Dạ Thần, em không được…….A a……”

Tiếng khóc nức nở của Diệp Tiểu Sương truyền ra, hai chân cô bé mở rộng, bị người đàn ông xuyên qua, đòi lấy.

“Mới đó đã không chịu được à?”

Giọng anh nghẹn ngào gợi cảm, tay to nắm eo cô gái, hung hăng nhấp mạnh trong lỗ nhỏ. Anh lại không nhịn được so sánh cô với Thời Thanh, cô mảnh khảnh, bộ ngực nhỏ xinh, âʍ đa͙σ không sâu như mẹ cô, cho nên không thể nuốt hết du͙© vọиɠ của anh. Cô ngây thơ trong sáng, thiếu khí chất thành thục của phụ nữ.

Trong đầu anh hiện lên âʍ ɦộ đầy đặn của bà thím, không hiểu sao hưng phấn hơn, nhấp ngày càng mạnh càng sâu hơn.

“Ô ô tha cho em!” Diệp Tiểu Sương kêu thảm.

Co thể như búp bê vải rách nát, bị người đàn ông vô tình đòi lấy, mỗi lần hai người làʍ t̠ìиɦ, cô cảm thấy như bị ȶᏂασ chết, anh quá lớn, người bình thường sao chịu được.

Thời Thanh nghe góc tường hai phút, trong đầu tưởng tượng hai người làʍ t̠ìиɦ, cơ thể nóng lên, cô rón rén đi khỏi, nhưng mà cẩn thận thế nào, dẫm lên sàn gỗ vẫn phát ra tiếng động kẽo kẹt.

Cô sợ đến mức ôm ngực, may là người bên trong không phát hiện, cô về phòng mình, lấy quần áo ngủ vào phòng tắm.